Tiếp đó, bước chân   nhích mấy bước,   từ từ lùi về chỗ cũ, cho thấy sự dằn vặt của  đó. Còn  cũng  vội, đôi môi mỏng khẽ mở, uống cạn chén ,  đặt xuống bàn, nhắm mắt , mặc cho thời gian trôi  từng chút một.
 
Người phụ nữ nào đó nhón chân , cửa vẫn mở, tên  lặng lẽ  đó,   đang nghĩ gì. Lông mày nàng giật giật, theo lẽ thường, đến giờ  tên   đóng cửa từ lâu ! Bây giờ vẫn mở cửa, chẳng lẽ là đang đợi ? Ờ… Dường như  khi xảy  chuyện hôm qua, nàng thật sự  nỡ để  một   đợi.
 
Thế là nàng nhích   khỏi gốc cây, chầm chậm tiến lên với tốc độ rùa bò, trong lòng như mười lăm cái thùng múc nước, bồn chồn lo lắng, sợ hãi vô cùng! Càng  chân càng mềm nhũn,  ý   đầu bỏ chạy, nhưng trốn  nhất thời,  trốn  cả đời! Cuối cùng,  phụ nữ nào đó c/ắn r/ăng, ôm quyết tâm c/hết sớm siêu sinh sớm, bước !
 
Vừa đến cửa, bước chân vẫn  nhịn  khựng , nhưng thấy  vẫn nhắm mắt, mặt  đổi sắc, lòng nàng cũng bớt lo lắng  chút ít! Vài bước lớn  qua,   bên bàn: “Khụ khụ,  đến .” 
Ánh mắt liếc ngang liếc dọc, chột  vô cùng.
 
“Ừ.” Hắn lạnh nhạt đáp một tiếng,  mặn  nhạt. Như thể nàng đến   đến chẳng ảnh hưởng gì đến .
Khóe miệng nàng giật giật,  ngay là sẽ thế  mà! Nàng  phịch xuống đối diện ,  khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, cùng đường nét tao nhã của . 
 
Trong lòng nàng chỉ  một suy nghĩ –    yêu đương thật  là hai  ở bên ,    chuyện gì để  thì  tìm chuyện để .  ai  thể chỉ cho nàng, câu tiếp theo nàng nên  gì đây?! Huhu…
 
“Cái đó,  ăn tối ?” Mãi mới nặn   một câu, nhưng  xong nàng  thấy câu hỏi của  thật ngớ ngẩn,  tối , chắc chắn là ăn  chứ!
Quả nhiên, hàng mi dài của  khẽ động, giọng  lạnh lùng, cao ngạo vang lên: “Ăn .” 
 
Đôi mắt say như ánh trăng khẽ nhắm, hàng mi nhiều lớp tạo cảm giác vô cùng bí ẩn, khiến cả   trông càng  hơn, đúng là như hoàng tử ngủ say trong truyện cổ tích !
 đó   là điểm chính, điểm chính là câu  của   là một câu kết thúc, nàng   gì nữa đây!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-70-2.html.]
 Người phụ nữ nào đó thầm oá/n h/ận trong lòng, tên ch/ết ti/ệt   thể hỏi  một câu “Nàng ăn ?” Như  nàng  thể  tiếp vài câu !  bây giờ,  ngượng !
 
“Cái đó…” Cái đó gì chứ! Trời ơi! Cảm giác   gì để  mà  tìm chuyện để  thật khổ sở!
Nghe nàng  “cái đó”,  rõ ràng vẫn   ý định đáp lời,   cố ý  khó, mà là tính cách vốn dĩ như .
 
“Cái đó, cái đó… Tối qua  ngủ ngon ? Phụt…” Vừa hỏi xong, Tô Cẩm Bình  ý  tự t/át  mấy cái!
 Hỏi cái gì  trời, tối qua  đến cư/ỡng hi/ếp  , bây giờ  đầu  hỏi  ngủ ngon , chẳng  là hỏi  hầu hạ     ? 
 
“Không ,  hỏi sai . Ý  là tối qua   ngủ  ,  , ý  là… trời ơi!”
Người phụ nữ nào đó tát một cái  trán ! Trời ơi, ai  thể  cho nàng  câu    thế nào! Dây t/hần ki/nh nào của nàng  chập mạch mà  đột nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn như !
 
Còn ,  câu hỏi , khóe miệng cũng khẽ giật giật,   nàng vội vàng giải thích,  bỗng dưng  . editor: bemeobosua. Đợi đến khi nàng thốt  tiếng “trời ơi” cuối cùng,  còn tự tát ,  cuối cùng cũng lạnh nhạt lên tiếng để xoa dịu sự ngượng ngùng của nàng: “Không.”
 
Hắn cũng   dối, tối qua  chăm sóc nàng cả đêm, căn bản  ngủ .
Thế là, vẻ mặt  phụ nữ nào đó  ngượng ngùng. Tối khuya tự dưng  một con sói cái cư/ỡng hi/ếp, ngủ ngon mới là lạ! 
 
“Khụ khụ,  là bình thường. Không , ý  là,  ngủ ngon là bình thường, vì, vì…  đợi chút,   ngoài sắp xếp  suy nghĩ !”
 Nàng  bây giờ thực sự  cần  ngoài sắp xếp  suy nghĩ!
 
Tô Cẩm Bình  xong, liền nhảy dựng lên,  đợi  trả lời, nhanh chóng  dậy, lao  ngoài! Chạy đến cửa, nàng h/ận  thể tự tát  hai cái,  hỏi những câu gì  , càng  càng   ngõ cụt! Không ,  nghĩ cho kỹ  nên  gì  mới .