Một lúc lâu, cho đến khi Tô Cẩm Bình gần như  thở nổi,  mới buông nàng .
Môi , và lồng ng/ực , đều lạnh ngắt, nhưng  dễ chịu. Ngay khi Tô Cẩm Bình  hồn,  thẳng , đưa một tay  định  gì đó,   lạnh nhạt lên tiếng: “Đi thôi.”
 
Rồi   , để   phụ nữ nào đó  tại chỗ, chỉ  bóng lưng ,   nên lời! Ban đầu nàng  định  tại  tên   đột nhiên hôn nàng . Hơn nữa,  nãy nàng  còn tự luyến nghĩ tên  sẽ    thích   chứ, nhưng  phản ứng của  bây giờ! Thich cái qu/ỷ gì, nàng  rõ ràng là  lừ/a !
 
Nàng  giận dỗi  theo  ,   túm lấy tên đó treo lên đ/ánh một trận, để xả hết cơn tức trong lòng!
Phong và Tu cách đó  xa cũng cạn lời với cách xử sự của Điện hạ. Hôn xong, chẳng  nên  vài lời tình cảm ?
 
 “Đi thôi”? Đi thôi?! Vốn dĩ Tu còn  nhiều ý kiến với Tô Cẩm Bình, nhưng lúc   nàng , ánh mắt cũng  thiện hơn nhiều. Cái nết của Điện hạ thế , chắc     cô nương nào chịu nổi. Muốn hôn là hôn, hôn xong thì trở mặt, còn  đầu bỏ , may mà là  phụ nữ  chịu đựng !
 
Tô Cẩm Bình tức giận  đến cửa,  , nàng  cũng bước  theo. Thật  theo nguyên tắc, bây giờ nàng  nên về !  nghĩ đến chuyện kỳ quái  nãy, nàng  cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức, mắc nghẹn khó chịu vô cùng! 
 
Nàng  sải bước đến  mặt , trừng mắt   một lúc lâu. Hắn  như   chuyện gì,  bất động, như thể  cảm nhận  gì. Trừng mắt thêm một lúc lâu nữa, Tô Cẩm Bình bỗng nhiên như quả bóng  xì , nước mắt lưng tròng. Nàng    quên mất, tên  căn bản   thấy,  trừng cũng bằng thừa!
 
Hắn lặng lẽ  đối diện nàng ,   lời nào,   biểu cảm gì. Trong lòng   vui vẻ một cách khó hiểu. Nàng , dù  lạc, cũng sẽ tìm  về. Có lẽ câu   với nàng chỉ là lời  bâng quơ, nhưng đối với , sự xúc động mà nó mang    còn  thể dùng lời  để diễn tả  nữa.
 
Tô Cẩm Bình  c/ắn răng một lúc lâu, trong lòng  ngừng tự an ủi. Ngươi  cư/ỡng hiế/p    còn mắ/ng   một trận. editor: bemeobosua. Bây giờ   hôn ngươi một cái   đầu bỏ , so sánh một chút, thì   thật sự   chuyện lớn gì cả, thật sự! Tự an ủi như  một lúc lâu, trong lòng nàng  mới cân bằng  một chút,  ng/hiến răng: 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-70-6.html.]
“Ta về đây!”
 
Nói xong  đầu bỏ , nhưng tay   nắm lấy. Cảm giác lạnh băng từ ngón tay truyền đến, giọng  lạnh lùng của  vang lên:
 “Không  , đối xử  với  ?”
 
“À,    đến chuyện ?” Nàng   đầu ,  chút nghi hoặc  .
“Ngủ  .” Ba chữ, từ đôi môi mỏng đó thốt . Thật   chỉ  , nếu   ở cùng, buổi tối  thể ngủ ngon hơn .
 
Tô Cẩm Bình lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng. Hóa  nàng  đang dỗ trẻ con ? Lại còn ngủ  ! 
“Vậy   thế nào? Lẽ nào   ngủ cùng ?” Nàng  nổi giận đùng đùng. Nhớ     trêu đùa, nàng   bốc hỏa!
 
“Được.” Một chữ lạnh nhạt bay . Hắn khẽ nghiêng đầu, trong phòng  thắp đèn, nên Tô Cẩm Bình   thấy vết ửng đỏ  mặt .
“Cái gì?” Nàng  hét lớn. Dù   đối xử  với , cũng  cần  đến mức  chứ?
 
Tiếng gầm của  phụ nữ nào đó  dứt -  vạt áo rộng của Bách Lý Kinh Hồng, bàn tay thon dài khẽ giơ lên, ngay  đó một cơn gió lạnh thổi đến, thổi tung cửa sổ. Ánh trăng sáng rọi  đôi mắt say như ánh trăng của , phản chiếu một tia yếu đuối. Thế là, cảm giác tội  của Tô Cẩm Bình khi cư/ỡng đo/ạt sự trong sạch của  khác   trở !
 
* Lời editor: Na9 phúc hắc qué hẹ hẹ hẹ (o_O)