Ừm..."Cô...cô gia!" Nàng  ấp a ấp úng chào hỏi.
Ngay khi tiếng “cô gia”  thốt , cả hai  đều đồng loạt  đầu , mặt  đỏ lên.
Thiển Ức  hai , nhíu mày, cảm thấy chuyện đó  để cô gia , nên  xin phép Tô Cẩm Bình, trực tiếp lên tiếng: 
“Cái đó, cô gia, nô tỳ  một chuyện   với , là về chuyện tiểu thư mang…” th/ai!  lời còn  dứt, Tô Cẩm Bình  giường  nhảy dựng lên!
“Cái đó, cái đó, chúng   nhanh !” 
 
Nàng  còn đang mặc trung y mà  bò dậy, kéo Bách Lý Kinh Hồng  . Nói đùa , nàng  còn  định  cho   ! Vừa , nàng   dùng ánh mắt đầy đe dọa  Thiển Ức.
Thiển Ức sợ đến run rẩy,  liếc  Bách Lý Kinh Hồng,  dám lên tiếng: “Tiểu thư,  vẫn nên mặc quần áo  hẵng !”
 Thiển Ức  xong liền che mặt chạy  ngoài. Tiểu thư nhà họ bây giờ danh tiết gì cũng  cần nữa , nhưng nàng,  nha , vẫn còn  trong trắng đó!
Im lặng mặc quần áo xong, nàng  liếc  : “Đi thôi.”
 
Hắn cảm thấy nàng  hôm nay  chút  đúng, Thiển Ức dường như cũng   gì đó, nhưng    hỏi gì, gật đầu, hai  cùng  đến Lê Viên. editor: bemeobosua. Có  nhiều thị vệ qua , nhưng với  thủ của hai ,  như  chỗ  ,  chút áp lực nào   Lê Viên.
“Nàng  vui.” Không  câu hỏi, là câu trần thuật. Hắn  ít khi  thấy vẻ mặt   mặt nàng , tuy  thể hiện sự buồn bã rõ ràng, nhưng từ thần thái của nàng   thể thấy nàng   vui.
“ !” Ai mà vô duyên vô cớ  th/ai   thể vui vẻ , hơn nữa cha của đứa bé rõ ràng là sẽ  quá nhiệt tình với hai  con nó!
Hắn nhẹ nhàng bước đến  mặt nàng , im lặng. Không vui, là   đến ? Một lúc lâu,  cất lời: 
“Sau ,   đến, thì đừng đến nữa.” Giọng  lạnh lùng, như thể    để tâm. Cũng chính cái giọng điệu  để tâm , khiến Tô Cẩm Bình đặc biệt nản lòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-74-7.html.]
 
Nàng rũ đầu xuống, một lúc lâu, cuối cùng  thể nhịn  nữa mà ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt  như tiên của , nàng  giận dữ hét lên: 
“Chàng  hỏi  tại    vui ? Mở miệng  là   đến thì đừng đến nữa,   tò mò tại      đến ? M/ẹ n/ó,  lên thì cũng  lên ,  ngủ thì cũng  ngủ ,   chịu trách nhiệm với bà đây cũng  thể  thẳng, cái thái độ nửa nóng nửa lạnh đó của  rốt cuộc là  ý gì!”
Một tràng gầm lên, đ/ánh thẳng  mặt ! Đôi mắt vô hồn của   nàng , lặng lẽ  khuôn mặt nàng . Đôi môi mỏng phun  mấy chữ: 
“Nàng… giận  ?” Vì  ? Vì   quan tâm nàng,  vì  võ đoán kết luận?
 
“Không !” Hai chữ  nghi/ến  từ trong kẽ răng! Sau đó, Tô Cẩm Bình ngẩn . 
Nàng    , từ khi nào   trở nên như ,   quan tâm   quan tâm , đó là tự do của  . Nàng   quyền gì mà can thiệp,   lý do gì mà tức giận? Tức giận là điều cấm kỵ lớn của s/át th/ủ, nhưng hôm nay nàng  thật sự tức giận một cách vô cớ, hơn nữa còn giận dỗi!
Đang định  gì đó, để vãn hồi  hình tượng của , đột nhiên, một mùi hương tuyết liên xộc  mũi. Nàng    đó ôm  lòng, lực  lớn, nhưng  chặt. Cảm giác lạnh băng cũng khiến nàng  giật , mặt  chút đỏ lên. M/ẹ n/ó, đây là tình huống gì ?
 
“Đừng giận,  ?” Giọng  vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng như ánh trăng huyền ảo  cửu thiên,  thể   bất kỳ cảm xúc nào.
“Đã   giận!” Nàng  nhanh chóng đáp , nhưng rõ ràng là khí thế  đủ, trong lòng  chút chột . Tên ,  chuyện thì  chuyện,   việc gì  ôm nàng   gì?
Hắn  ,  khẽ một tiếng, như khúc ca hư ảo trong mây, nhưng  vô cùng êm tai, nhẹ nhàng gõ  màng nhĩ  ,   dễ chịu: 
“Nàng   giận, thì  giận .”
“Chàng đừng giở trò đó, bà đây  ăn mỹ nhân kế, buông !” Miệng   ăn mỹ nhân kế, nhưng thực      mê hoặc đến thần hồn điê/n đảo . Tên , giữa đêm khuya   quyến rũ như , chẳng  là d/ụ d/ỗ nàng   những chuyện   ?