“Đó chỉ là một  phụ nữ thôi, trẫm nếu   dùng nàng để đối phó Bách Lý Kinh Hồng, chỉ với thái độ của các ngươi, trẫm cũng  giữ nàng sống  đời !” 
Hoàng thất, hôn nhân chỉ là công cụ để củng cố vương quyền. Đường đường là một vị  vương,  cưới thứ nữ của một ph/ản t/ặc  phi, quả thật là một trò  lớn nhất  đời!
“Vậy còn Tiểu Cửu…” Chuyện  đến nước ,  cũng  tranh cãi nữa. Hoàng   ở vị trí cao nhất, cũng là   trả giá nhiều nhất. Hắn thì  tư cách gì mà đòi hỏi Hoàng ?
“Muốn quỳ thì cứ để  quỳ! Nếu   nghĩ thông, thì cứ quỳ cho đến khi  nghĩ thông thì thôi! Sống trong nhà đế vương,   gánh vác trách nhiệm! Tô Cẩm Bình còn hữu dụng, trẫm  thể bây giờ thả nàng   khỏi cung! Còn ,  là Dật Vương điện hạ cao quý, hôn nhân của  cũng  thể do  tự quyết!” 
 
Nói xong một cách lạnh lùng,   lưng  với Hoàn Phủ Dạ. Trước mắt là một bức tranh gấm vóc giang sơn. Nhìn bức tranh đó, trong đôi mắt màu tím sẫm  hề  chút cảm xúc nào. Vì sự phồn hoa thịnh thế ,  của hoàng thất, dù  hy sinh nhiều hơn nữa, cũng đều đáng giá!
Đôi môi mỏng như hoa  đào của Hoàng Phủ Dạ mím chặt,  gật đầu,  lui  ngoài: 
“Hoàng , thần  xin cáo lui!” Thật   cũng  sớm , hôn sự của ,  cũng  thể tự quyết. Hắn luôn nghĩ  thể trốn  lúc nào thì trốn lúc đó. Hôm nay Hoàng   một  nữa nhắc nhở , đây chính là nỗi bi ai của hoàng thất, đây cũng là cái giá mà họ  trả để   vinh quang tột đỉnh!
 
“Lui xuống !” Hắn   đầu   một câu. Đợi Hoàng Phủ Dạ lui  ngoài,  mới  nhịn  thở dài một .
Tiểu Lâm Tử lo lắng bước lên: “Hoàng thượng,  hà tất   những lời đó với Dạ Vương điện hạ!” Người  , ngài  cũng hiểu mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-75-3.html.]
“Trẫm chỉ là  hy vọng  còn ôm lòng may mắn, sớm nhận rõ hiện thực thì  hơn! Trẫm, đây là đang giúp bọn chúng trưởng thành!” 
Hiện thực , mười năm    nhận rõ ! Đôi mắt màu tím sẫm, quét đến tấm bản đồ  ngự án. Hắn mạnh mẽ vỗ một tay lên đó! Vì ngôi vị hoàng đế, vì hoàng thất,  và những  trong Hoàng Phủ gia, đều  hy sinh nhiều như , nên Hoàng Phủ Hoài Hàn  , tuyệt đối  chỉ là một Đông Lăng nhỏ bé!
 
Hoàng Phủ Dạ dầm mưa, một đường  đến cửa Ngự Thư phòng, thấy Hoàng Phủ Vũ và Hoàng Phủ Thương Địch đang cố sức kéo Hoàng Phủ Dật, nhưng   quỳ xuống một cách kiên quyết,  động đậy.
Hắn sải vài bước  đến. Giọng  lãng tử phong lưu  còn chút ý  nào: “Tiểu Cửu, ngươi nhất định  ép Đại hoàng  thỏa hiệp ?”
Hoàng Phủ Dật sững sờ. Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ  khổ. Dầm mưa nửa buổi tối, giọng  cũng  chút khàn khàn:
 “E rằng   ch/ết, Hoàng  sẽ tuyệt đối  đồng ý.” Hắn quá hiểu Đại hoàng  . Nếu hoàng  cũng trở nên nghiêm túc,  càng quỳ, cũng chỉ khiến hoàng  càng thêm tức giận mà thôi.
 
Rõ ràng , Hoàng Phủ Dật rõ ràng  Hoàng  sẽ  đồng ý,  vẫn vì   yêu mà quỳ ở đây. Hắn   thể  , nhưng còn Hoàng Phủ Dạ  thì ? Hắn    gì cả. Hắn  khổ một tiếng, nước mưa dầm cho  tỉnh táo hơn chút. Tiểu Cẩm Cẩm ,  đời     tư cách ở bên nàng nhất, e rằng chính là  !
“Nhị hoàng !” Hoàng Phủ Vũ  chút bất lực  , im lặng hỏi   .
Hoàng Phủ Dạ thu  suy nghĩ. Hắn xoa xoa giữa trán,  gật đầu với bọn họ: “Các ngươi về ! Bổn vương sẽ giải quyết.”