"Ừ." Nàng   lưng  đáp một tiếng: "Ả ti/ện nh/ân  ch/ết ?" 
Người nàng  hỏi, đương nhiên là Hách Liên Dung Nhược.
"Chưa! Chân  gãy , bây giờ chỉ  thể   giường,    .  gần đây thần thần bí bí,   đang âm mưu gì. Bên Hiền phi thì   động tĩnh gì,   phong thái  sợ sủng  nhục.  hậu cung vẫn   ít  nhắm  nàng .  thuộc hạ  cảm thấy, chuyện   đơn giản như ." Người mặc đồ đen  bẩm báo.
"Biết , lui xuống ." Nàng  lạnh giọng  lệnh. Nàng  cao ngạo, kiêu hãnh, thanh nhã như hoa mai.
Đợi  mặc đồ đen bước , Nam Cung Ninh Hinh mới ngơ ngẩn  lên bầu trời. Sau đó, nàng  , khẽ lên tiếng: 
"Hoàng thượng,  cuối cùng cũng sắp đạt  tâm nguyện ,   vui ?"
 
 vầng trăng sáng  trời, sẽ  trả lời câu hỏi của nàng . Nàng   tự giễu. Ở trong lãnh cung lạnh lẽo   hai năm, nàng   mà cũng  học  cách tự  chuyện với chính .
 
…
Sáng sớm, Tô Cẩm Bình tỉnh dậy,  thấy  ở  giường của Bách Lý Kinh Hồng.  hôm nay khác với  khi. editor: bemeobosua. Nàng  luôn cảm thấy  thứ gì đó đè lên ng/ực ,  chút khó chịu. Vừa mở mắt, liền  thấy khuôn mặt như tiên giáng trần  mặt. Sau vài giây im lặng, nàng  đột nhiên hét lên: "A---"
Hắn lim dim mở mắt . Ánh sáng tán loạn trong đôi mắt say lòng  như ánh trăng. Giọng  mềm mại ngọt ngào vang lên: 
"Sao ?" Lần ,  thật sự  nàng   giật  tỉnh giấc, nên giọng   còn lạnh lùng, còn  chút  nũng.
 
Tô Cẩm Bình  bàn tay đang đặt  n/gực , dùng một biểu cảm "ngươi thật đáng khinh"  : 
"Chàng là đồ bi/ến t/hái! Mau bỏ cái móng vuốt của  !"
 
Hắn  , vẻ mặt ngơ ngác dần dần biến mất. Như thể  tỉnh ,  rụt tay về.
Ngay  đó, Tô Cẩm Bình  phát hiện  một vấn đề khiến    thổ huyết:
 "Tại  chúng    mặc quần áo?" 
Cái quái gì thế ! Đêm qua nàng  ngủ say đến mức đó ? Bị   l/ột sạch cũng  !
"Ừ?" Hắn  vẻ như còn đang mơ màng. Chỉ là trong đôi mắt màu xám bạc lóe lên một tia  xảo quyệt, Tô Cẩm Bình   thấy.
 
"Ừ cái con khỉ khô nhà ! Đừng  giả vờ ngây ngô với bà! Chàng  xem, tại  chúng    mặc quần áo, còn nữa, móng vuốt của  còn đặt  ng/ực bà?" Tô Cẩm Bình lửa giận ngút trời, phun  mặt  một trận!
Đôi mắt phượng của nàng  cũng  sạch sẽ nửa   của . Nàng  cố gắng nén cơn xung huyết mũi xuống!
Lúc   như thể mới phản ứng . Hắn nhàn nhạt lên tiếng:
 "Nghe , như   cho đứa bé." Giọng  lạnh lùng kiêu ngạo, còn thánh thiện như băng sơn tuyết liên. Làm  cũng  thể liên kết   mặt , và giọng  phát  từ , với một tên biế/n t/hái!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-78-2.html.]
 Tô Cẩm Bình cũng   là kẻ ngốc. Tuy nàng   rõ lắm phụ nữ  th/ai thật sự như thế nào, nhưng tuyệt đối  thể  chuyện . Phụ nữ  th/ai  mặc quần áo sẽ  cho đứa bé ? Còn  đặt móng vuốt lên ng/ực nữa? L/ừa đả/o ?: 
"Nói bậy! Chàng tưởng bà đây là đồ ngốc ?"
Tiếng gầm ,  lập tức im lặng. Chỉ nhàn nhạt  đó, nghiêng  về phía nàng , bất động. Tóc đen xõa  làn da màu mật ong, tạo thành một sự cám dỗ ch/ết .
Tô Cẩm Bình mặt hằm hằm, lấy quần áo của  mặc  thật nhanh. Nàng  cảnh giác  đầu   :
 "Hôm nay  mới nhận rõ con  của , đồ giả  đắn!"
 
Giả  đắn? Khóe miệng   chút co giật.
Không  thấy  đáp lời, Tô Cẩm Bình   đầu   một cái. Chỉ thấy vẻ mặt  nhàn nhạt, chỉ là trong mắt xuất hiện một chút tủi . Tuy  rõ ràng, nhưng cũng đủ tinh tế để nhận , ừm…
 
 "Cái đó,      khác l/ừa  ?" Cái tên  với tính cách như , cũng  giống như  sẽ   chuyện . Chẳng lẽ là    l/ừa, nên mới...?
Hắn  , cũng   gì. Hắn  dậy, mặc quần áo,   phớt lờ nàng .
Thế là, Tô Cẩm Bình  . Tên  quả nhiên là    l/ừa. Sau đó nàng  nhớ   nãy   gầm  mặt  một trận. Chuyện  hình như   . Hơn nữa nàng   ă/n th/ịt   , bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì! Trong lòng nàng  đầy sự khinh bỉ và phỉ nhổ đối với chính . Nàng  từ từ mặc quần áo  xong,  trèo xuống giường, ấp úng lên tiếng: 
"Cái đó, xin  nhé! Ta  cố ý mắng .     vẫn nên thông minh hơn một chút, đừng     l/ừa nữa!"
 
Nói xong,  đó vẫn  lưng  với nàng ,   một lời. Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng Tô Cẩm Bình. Rõ ràng là  tự  ngu ngốc,    l/ừa, tại   còn giận dỗi với  nữa: "Này, ..." 
Một tràng gầm gừ sắp tuôn .
Kết quả    dùng một câu  nhẹ bẫng chặn : "Không  , đối xử  với  ?"
Thế là,  phụ nữ nào đó đang đầy sự tức giận, ngay lập tức nghẹn . Nàng  ngh/iến răng nghi/ến lợi một lúc lâu, cố nặn  một nụ , giả vờ dịu dàng : 
 
"Cục cưng, đừng giận mà,  chỉ nhất thời bốc đồng thôi! Giận dữ   cho sức khỏe . Nếu  giận đến ốm, con của chúng  sẽ thành trẻ mồ côi mất!"
Giận đến ốm thì sẽ thành trẻ mồ côi? Bị ốm thì nhất định sẽ c/hết ? Khóe miệng   chút co giật, nhưng vẫn  lưng  với nàng , bất động, diễn vai tủi  một cách  hảo.
 
Tô Cẩm Bình  hít sâu một . Nàng  tự an ủi  trong lòng, đừng giận, ngàn vạn  đừng giận . Tên  chính là như , nàng   quen với điều đó. Một lúc lâu, nàng  cuối cùng cũng nguôi giận. Nàng  dịu giọng : 
"Tiểu Hồng Hồng,  tha thứ cho  một   mà!"
 
Tiểu Hồng Hồng? Lại một  nữa  thấy cách gọi , khóe mắt   tự chủ  mà co giật. Trong lòng cũng  sự kiên nhẫn của đối phương sắp cạn . Giọng  lạnh lùng buốt giá vang lên: "Ừ." 
Một chữ , tuy nhàn nhạt như , nhưng  như mang theo vô vàn sự tủi , vô cùng đáng thương, tự nhiên khiến ngọn lửa trong lòng Tô Cẩm Bình từ từ tắt .
Người phụ nữ nào đó cúi đầu xuống, lí nhí lên tiếng, vẻ mặt như   sai chuyện gì: "Ta về đây!" 
Hôm nay là ngày mùng sáu. Trong cung đều đang xử lý những chuyện  hôn lễ. editor: bemeobosua. Ngày mốt mới  thể nhận  tiền.