Dưới tiếng hát của nàng , thần sắc của Hoàng Phủ Dật từ từ trở nên bình tĩnh. Cùng với Bạch Tịch Nguyệt ở một bên, dường như cũng chìm đắm trong tiếng hát đó. Giai điệu thật êm dịu, bài hát thật , quả thật  một sức mạnh trấn an lòng .
 
Tô Cẩm Bình từ từ hát. Hoàng Phủ Dật dường như cũng  âm nhạc trấn an. Vẻ mặt cuồng loạn của  cũng biến mất. Hắn co ro , khẽ co giật.
Tô Cẩm Bình cũng  một phần là do tiếng hát của , một phần là do Hoàng Phủ Dật chỉ mới dùng thứ  vài , nên cơn ngh/iện còn  sâu. Sau một lúc lâu,  dường như mới vượt qua  cơn .
 
Còn Bách Lý Kinh Hồng đang ẩn  ở gần đó, cũng chỉ lặng lẽ   bài hát . Hôm đó  đến tiệc sinh nhật của Hoàng Phủ Hoài Hàn để giúp nàng , đến  chút muộn, nên cũng  từng  bài hát . 
 
Hôm nay , là  đầu tiên. Hát  , mà cũng là một giai điệu mới lạ. Hắn  mà   nàng  còn  tài năng .     điều , mà Hoàng Phủ Dật  . Sự thật  khiến vị chua trong lòng  càng nồng hơn. 
 
Điều khiến  bực bội hơn là, nàng   mà  hát cho Hoàng Phủ Dật . Ngay cả những ngày đó, khi nàng  tưởng  con của , cũng  từng hát cho   một bài nào. 
 
Ý nghĩ   xuất hiện, một cảm giác mang tên ghen tị, /ên cuồng nảy nở trong lòng hồ phẳng lặng của . Hắn thậm chí còn  một sự thôi thúc, nếu  cũng dùng Ngũ Thạch Tán, nàng   đối xử với  như  ?
 
Khi Hoàng Phủ Dật cuối cùng    khôi phục  thần trí,  ngẩng đầu lên,  Tô Cẩm Bình. Tóc   rối, sắc mặt cũng càng tái nhợt. Cả   trông như trong suốt, vô cùng thê lương. 
 
Hắn  khổ một tiếng, khẽ  lên: "Như hoa, tựa mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của chúng ... Ha ha..." Hắn  ngờ, một bài hát của nàng  ngày đó,   lên ngày hôm nay của họ.
 
Tô Cẩm Bình thấy  lẩm bẩm, cũng   nhiều. Nàng  chỉ lạnh lùng :
 "Lần  thì vượt qua . Lần   thể sẽ khó chịu hơn.  nhịn vài  nữa, ngươi sẽ   , vì ngươi dùng  nhiều."
 
  khi nàng   xong, Hoàng Phủ Dật chỉ cúi đầu,   đang nghĩ gì. Một lúc lâu,  cúi đầu : 
"Thật  cai   cai, đối với ,  gì khác biệt !"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-83-4.html.]
Lời    , một cơn giận tràn ngập khắp cơ thể Tô Cẩm Bình. Nàng  giận dữ  với : 
"Hoàng Phủ Dật,   cho ngươi ! Cuộc đời ngươi là của chính ngươi. Ngươi  chịu trách nhiệm cho chính .”
 
“Từ nay về , ngươi  thế nào,  đều  thể quản,  cũng sẽ  quản. Chỉ  một điều, bên cạnh Tô Cẩm Bình , tuyệt đối sẽ   những  bạn tự sa ngã. Nếu ngươi là  như ,   hãy tránh xa   một chút!" 
Tô Cẩm Bình  xong, liền  dậy  rời .
 
"Sư phụ, khoan !" Hoàng Phủ Dật nhanh chóng lên tiếng giữ nàng  .
"Hửm?" Nàng   đầu   , trong mắt chứa đầy sự cảnh cáo.
Hắn  khổ một tiếng: "Sư phụ,   . Ta sẽ cai!" 
 
Cho dù  khó khăn,  đau khổ đến ,  cũng sẽ cai. Chỉ để nàng   ghét .
Tô Cẩm Bình . Đang định  gì đó, thì đúng lúc ,  hầu trong phủ đến bẩm báo: "Vương gia, Vương phi, trong cung   đến!"
 
Bạch Tịch Nguyệt  bộ dạng hiện tại của Hoàng Phủ Dật, cũng cảm thấy   thể gặp khách. Nàng  : 
"Cứ  Vương gia nghỉ ngơi . Bổn vương phi  ngoài là !"
 
 lời  dứt, Tiểu Lâm Tử  đến cửa phòng. Hắn  tình hình trong phòng, : 
"Nô tài bái kiến Dật Vương, Dật Vương phi!"
"Không  Tiểu Lâm Tử công công đến đây  việc gì?" Bạch Tịch Nguyệt hỏi.
 
Còn dây xích   Hoàng Phủ Dật vẫn   cởi. editor: bemeobosua. Hắn chỉ   giường, đầu cũng  ngẩng lên, dường như    Đại Hoàng  phái  đến truyền tin gì.
 
Tiểu Lâm Tử thở dài một tiếng,  : "Dật Vương phi, tình hình ở đây, Hoàng thượng và Dạ Vương điện hạ   . Nô tài đến để truyền lời, cho Tô Cẩm Bình ở  đây thêm vài ngày, chờ Dật Vương điện hạ khỏi hẳn  hãy về cung!"