Tô Cẩm Bình đột nhiên hét lên: "Lãnh Tử Hàn! Không  đ/ánh !" 
Hắn vì cứu  mới  thương thành  như ,     thể thừa lúc nguy nan mà  tay!
Lãnh Tử Hàn  , trong đôi mắt đen như mực của  lóe lên một tia đau xót. Sau đó  đặt tay lên  lưng Bách Lý Kinh Hồng, từ từ truyền nội lực , giúp đối phương hóa giải nội lực của .
 
Cảm giác đau đớn   Bách Lý Kinh Hồng mới dịu  một chút. Hắn ôm Tô Cẩm Bình, cằm đặt  vai nàng . Trong đôi mắt say lòng  như ánh trăng ẩn chứa sự đau đớn kìm nén, và cả nụ  mãn nguyện. Đồng thời cũng  thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn ở phía trong giường. Tất cả  chuyện liền  xâu chuỗi . Tâm trạng  cũng bỗng nhiên trở nên sáng tỏ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch: 
"Cảm ơn."
"Không cần,  mới  cảm ơn ngươi!" Hắn thu tay , giọng  tà mị vang lên. Mặc dù vế/t t/hương của  vẫn còn nghiêm trọng, nhưng  khá hơn nhiều.
 
Bách Lý Kinh Hồng  ,    một lời. Sự phản kháng với lời "cảm ơn" của Lãnh Tử Hàn  rõ ràng.
Lãnh Tử Hàn đương nhiên cũng cảm nhận . Trên mặt  mang theo một nỗi buồn  thể diễn tả. Hắn  với Tô Cẩm Bình: "Tiểu Cẩm, trong lòng nàng, Lãnh Tử Hàn chính là  thừa lúc nguy nan ?"
Tô Cẩm Bình vẫn    phản ứng   từ tình huống lộn xộn . Nàng  sững sờ một lúc. Và trong lúc nàng  sững sờ, Lãnh Tử Hàn   chút thất vọng   ngoài cửa. Ván ,   thua ! Thua thảm hại! Có lẽ về võ công,  sẽ  thua Bách Lý Kinh Hồng, nhưng  thua chính là ở khoảnh khắc sững sờ đó, nên mới bỏ lỡ thời cơ cứu nàng . Còn nữa,  thua ở chỗ... trong lòng nàng , Lãnh Tử Hàn   mà chỉ như một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ!
 
Cho đến khi   đến cửa, Tô Cẩm Bình mới phản ứng , vội vàng : "Lãnh Tử Hàn, xin !"
Năm chữ  thốt , sự thất vọng    liền tan biến. Hắn  đầu  , vẫn là nụ  tà mị cuồng ngạo: "Không !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-85-3.html.]
Không ? Hắn  giận nữa ? Tô Cẩm Bình  chút ngây .
Và Lãnh Tử Hàn dường như cũng   sự nghi ngờ của nàng ,  : "Tiểu Cẩm, nếu là nàng, bất kể nàng   gì,  đều sẽ tha thứ." 
Tha thứ vô điều kiện, chỉ cần là nàng!
 Tô Cẩm Bình   chút buồn bã, khẽ lẩm bẩm: "Nếu ,   là  thì ?"
 
"Nàng chính là nàng!" Lãnh Tử Hàn  xong,  cho nàng  cơ hội  tiếp, liền sải bước rời .
Tô Cẩm Bình còn   gì đó, nhưng   thấy một tiếng ho nhẹ. Nàng   đầu  , chỉ thấy sắc mặt  đó vô cùng tái nhợt, tái nhợt như một tờ giấy trắng, thậm chí còn  trong suốt!
"Bách Lý Kinh Hồng,    chứ?" Bây giờ trong đầu nàng    lộn xộn. Đầu tiên là Hoàng Phủ Hoài Hàn đột nhiên xông ,  đó là hai   vô duyên vô cớ đ/ánh . Đương nhiên, điều khiến nàng  kinh ngạc nhất là    mà   chắn  mặt !
 
Đợi mãi  thấy  trả lời, nàng   khỏi  chút lo lắng. editor: bemeobosua. Nàng  đẩy  ,  xem rốt cuộc    .  cả    vô cùng yếu ớt. Tô Cẩm Bình đành để  tựa   . Nhìn khuôn mặt  chút lo lắng của nàng ,  ho vài tiếng. Giọng  nhàn nhạt vang lên: 
"Không ." Giọng  vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng dường như  yếu đến mức  còn sức sống.
Tô Cẩm Bình vươn tay, lau  vết m/áu  môi . Nhìn khuôn mặt tuyệt  nhưng vô cùng tái nhợt của , trong phút chốc  một cảm giác  rơi nước mắt: 
"Ta thật sự  hiểu rốt cuộc  nghĩ gì nữa. Lúc thì lạnh lùng như  từng quen  , lúc  như thế ! Cứ cho một phần dịu dàng,  cho ba phần lạnh lùng, khiến    thể nào p/hân biệt   mới là con  thật của !"
Hắn  , cũng   một lời, chỉ   .