Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nhìn Tô Cẩm Bình   lời nào, lão phu nhân   tiếp: "Con ơi,   con còn nhiều khúc mắc, lát nữa sẽ cho con xem một bức tranh là con sẽ hiểu!" 
Nói , bà định dẫn Tô Cẩm Bình  phủ. Tô Cẩm Bình và Linh Nhi liếc    cùng  theo. Thư phòng của Tề quốc công là nơi  ai  phép tùy t/iện xông  nếu   sự cho phép của lão phu nhân. Vào trong, bà lôi  bức tranh  nhuốm màu thời gian. Quả nhiên,  phụ nữ trong tranh giống hệt Tô Cẩm Bình,  cổ cũng đeo chiếc ngọc bội mà Tô Cẩm Bình đang cầm. Nhìn giấy và mực của bức tranh,  thể thấy nó   vẽ từ nhiều năm . Lúc , Tô Cẩm Bình mới tin lời họ .
"Ngoại tổ mẫu, di nương, biểu tỷ!" Sau khi xem xong bức tranh, nàng  đầu  chào hỏi từng . Tuy giọng   quá  thiết nhưng cũng   chút tình cảm.
 
Lão phu nhân  , nước mắt vui mừng trào dâng, nắm lấy tay Tô Cẩm Bình, : "Đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ ngoan! Cha con ở ? Trong nhà còn ai khác ? Mấy năm qua con sống thế nào?"
Một tràng những câu hỏi tuôn . Tô Cẩm Bình  rằng  phụ nữ  mặt thật lòng với  nên  thành thật khai báo: 
"Ban đầu con tưởng con là con gái của Tô Niệm Hoa ở Đông Lăng,  sống ở đó bao nhiêu năm.  cách đây  lâu, phụ  vì m/ưu p/hản  bắt, con may mắn trốn thoát khỏi cung. Phụ  cũng  rằng con   con gái của ông, mà là mẫu  con năm đó dẫn con  tị nạn đến Đông Lăng, ông  mới cưu mang chúng con. Vì , con cũng   cha con là ai. Khi  khỏi cung, là  trưởng giúp con trốn thoát."
 
Lão phu nhân  xong,  nàng   phận bi đát như , lòng bà dấy lên đủ thứ cảm xúc, nước mắt tuôn rơi. Bà  lau nước mắt   : "Mẹ con tị nạn,   về nhà?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-98-6.html.]
Trần thị vội vàng khuyên giải: "Mẫu ,  lẽ vì sợ liên lụy đến chúng !"
"Đứa ngốc! Đều là những đứa ngốc! Là  một nhà,  gì mà liên lụy   liên lụy!" Lão phu nhân    lau nước mắt. Khóc một lúc, bà chợt nhớ : 
"Con   con còn  một   trưởng,  chẳng   còn  một ngoại tôn tử ?"
 
Hả? Tô Cẩm Bình há hốc mồm suy nghĩ vài giây. Thượng Quan Cẩn Duệ    là  trưởng ruột của nàng,  chắc hẳn là đúng . Thế là,  ánh mắt xúc động của lão phu nhân, nàng gật đầu: "  trưởng còn  việc  ,     thời gian sẽ đến thăm con!"
Lão phu nhân  , nỗi buồn trong lòng cũng vơi  đôi chút, bà vui mừng đến mức  chút luống cuống, nắm lấy tay Tô Cẩm Bình và : "Vậy   con sẽ ở đây,  Tề quốc công phủ che chở,   sẽ  ai dám b/ắt n/ạt con nữa!"
Thế , trong đầu Tô Cẩm Bình hiện lên hình bóng một  - Lâm Đại Ngọc! Hình như ngày xưa Lâm Đại Ngọc ở Giả phủ cũng   cảnh tương tự nàng. Chẳng lẽ nàng  diễn  "Hồng Lâu Mộng" ở thời cổ đại ? Không   một Giả Bảo Ngọc nào sẽ nảy sinh một đoạn tình duyên bi thảm với  , nghĩ đến đây nàng rùng ! Nhìn ánh mắt tha thiết của lão phu nhân, Tô Cẩm Bình mỉm  : 
"Ngoại tổ mẫu, con  dám ở đây . Nghe  đại biểu tỷ..." Nàng ở trong phủ   quyền lực,   trưởng bối chống lưng,  lẽ sẽ sống  bằng cả a , vì  nàng vẫn  tìm cho  một chỗ dựa vững chắc.