Rất lâu .
Đầu   một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về.
Nghiêng đầu sang,  bắt gặp ánh mắt của Cảnh Mặc Thần.
Sâu thẳm xen lẫn thương xót.
Giọng  của  như vọng  từ nơi xa xăm:
“Mạnh Thiên Thiên, thật  đây là chuyện , cô  ?”
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mới là nỗi đau lớn nhất  đời.”
“Cha   cũng  yêu thương , năm  bảy tuổi, họ  du lịch nước ngoài, máy bay gặp nạn.”
“Ông nội  bạc trắng tóc chỉ  một đêm, lên cơn đau tim.”
“Anh trai  năm đó mới hai mươi tuổi, một  gánh vác cả Cảnh thị.”
Tim  thắt .
Lúc đó   còn nhỏ hơn cả .
Chắc chắn   còn bất lực hơn .
    thế của    như .
“Xin .”
 cắn môi.
“Đều qua , cô sống   trong cung cũng  .”
“Chúng  sắp  trở về .”
“Chỉ cần trở về hiện đại, cô sống hạnh phúc hơn bây giờ, cha  cô nhất định sẽ  vui.”
“Ăn kẹo , cho tâm hồn ngọt ngào chút.”
Anh     lấy từ trong túi  một viên kẹo nhét  miệng .
Môi  chạm  ngón tay  .
Bất ngờ.
Tim   loạn nhịp.
 dùng sức nhai kẹo,  dậy, cúi đầu   đàn ông đang  đó, tùy ý phóng khoáng:
“Cảnh Mặc Thần,  thật sự  khác với những gì  nghĩ.”
Cảnh Mặc Thần  dậy, đột nhiên đưa tay , che nắng cho :
“Khác chỗ nào? Nói   xem.”
Tim   đập nhanh hơn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của   ánh mặt trời vàng rực,  mỉm :
“Anh trai  dạy dỗ  thật ,    khác với những lời đồn đại bên ngoài,   một trái tim  ấm áp.”
Khác với .
 là một  ích kỷ và m.á.u lạnh.
Anh  là một  tràn đầy ánh mặt trời khiến    ghen tị.
“Hahaha. Cô khen  trai như , hôm nay   nên  tròn bổn phận chủ nhà, dẫn  trai  ăn những món ngon của Đại Hạ ?”
“Chuyện  cứ để  lo, dù   cũng sống ở đây mười lăm năm , đường lớn ngõ nhỏ nào  đồ ăn ngon  đều . Đi thôi!”
Chúng   bước  khỏi phủ tướng quân.
Vào khoảnh khắc quản gia già lưu luyến đóng cửa ,  nảy  một ý tưởng.
“Cảnh Mặc Thần, đợi đến khi sách của   in , cộng thêm  sách tích góp trong phủ tướng quân bao năm nay,  nghĩ  thể biến phủ tướng quân thành thư viện.”
Cảnh Mặc Thần điểm nhẹ lên trán :
“Mạnh Thiên Thiên, thật  cô mới là  ấm áp, ý tưởng   . Mang  lợi ích cho những    điều kiện  sách.  sẽ ban một tấm biển, đặt tên là Thư Viện Mạnh Gia.”
  tít mắt.
Anh  hiểu .
Phủ tướng quân bây giờ chỉ còn một  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-thuong-xin-hay-day-ta-vao-lanh-cung/p14.html.]
Đợi đến khi  rời khỏi Đại Hạ,      quên mất phủ Trấn Bắc tướng quân.
26.
Trong hoàng cung   bí mật.
Triều đình cũng   bí mật.
Chuyện Hoàng thượng đưa Hoàng hậu về tế tổ Trấn Bắc tướng quân và phu nhân,   đưa Hoàng hậu  ngoài cung dạo chơi cả ngày lan truyền khắp nơi.
Điều  càng củng cố tin đồn Hoàng hậu  sủng ái độc nhất hậu cung.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Sau một ngày ở cùng Cảnh Mặc Thần hôm đó,  cảm thấy giữa chúng  dường như  chút khác biệt.
Hôm đó,  những bá tánh bên ngoài, những con đường quen thuộc, tâm trạng  cũng  đổi.
  nghĩ thông.
Dù  Đại Hạ cũng là nơi  sống mười lăm năm, cho dù  rời ,  cũng   một vài việc trong khả năng của  cho  dân nơi đây.
 đang sửa đổi kế hoạch trong tay.
Lưu mama  đến bên cạnh , Hoàng thượng  mới nổi trận lôi đình  triều.
 lập tức buông bút xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi chuyện gì  xảy .
Bà  mỉm :
“Hoàng thượng bênh vực cho nương nương,  triều    nương nương ở lãnh cung, xử sự  đúng mực. Hoàng thượng liền  xà phòng, kỹ thuật in ấn, thủy tinh… tất cả đều là ý tưởng của nương nương nghĩ  khi ở lãnh cung, vì Đại Hạ, Hoàng hậu mới cam chịu ở trong lãnh cung. Nương nương, Hoàng thượng thật sự   thấy những điều   của  .”
Lưu mama là  thật lòng  với .
Lòng  ngọt ngào.
Chỉ là nghĩ đến những tin đồn về   đây, lòng   chua xót.
Ở Đại Hạ,  là Hoàng hậu,  là Hoàng thượng,  cũng coi như xứng đôi.
 trở về hiện đại,  là Cảnh thiếu gia,  chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Chúng  căn bản    cùng một thế giới.
Cho nên, Mạnh Thiên Thiên, đừng tự  đa tình nữa.
 mệt mỏi   ghế dài trong sân, ngây ngốc  lên bầu trời.
Bầu trời ở đây thật trong xanh.
Mây cũng  .
Cho đến khi tầm mắt   một mảng tối che khuất.
 theo bản năng mắng một câu:
"Gì đấy!"
 khi đầu ngón tay chạm  mu bàn tay đang che mắt ,  khựng .
Xương ngón tay rõ ràng.
Ấm áp mà thon dài.
Đây là tay của Cảnh Mặc Thần.
Anh  trở .
Anh xoay tay nắm lấy tay ,  đối diện , long bào càng tôn lên dáng  cao thẳng, thu hút  ánh .
“Hoàng hậu sống thoải mái thật đấy, còn tắm nắng nữa chứ, thật đáng ghen tị.”
Ánh mắt  dời xuống bàn tay đang nắm chặt của chúng .
Hít sâu một .
Lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên.
 hỏi:
“Cảnh Mặc Thần,    thích  ?”
 cảm nhận  tay   nắm c.h.ặ.t t.a.y  hơn.
Dưới ánh nắng mặt trời, viên ngọc đen  mũ miện của   lắc lư.
“Phải. Hình như  thích em , Mạnh Thiên Thiên.”
 ngây .