Thái tử lúc nhỏ từng ở doanh trại ngoài thành ba năm, cho dù trở về cấm cung sống trong nhung lụa cũng từng bỏ bê việc cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lòng bàn tay một lớp chai mỏng, chạm da thịt nàng, vành tai Phó Tri Ngu khỏi đỏ ửng lên.
Thấy tiểu vững, Tứ hoàng tử mới yên tâm: “Nguy hiểm thật, tiểu thương ?”
Phó Tri Ngu liên tục lắc đầu.
Phó Toại Chi liếc tiểu cô nương còn đang kinh hồn định: “Chỉ vì thêm vài câu mà ngay cả đường cũng ?”
Nàng mang hài lụa mềm, chịu loại đất trơn trượt , nếu Thái tử đỡ nàng, chừng trẹo chân, đến việc đau đớn, còn giường cả tháng trời.
Nghĩ đến đây, Phó Tri Ngu khỏi sợ hãi, cũng dám cãi lời Thái tử, nhỏ giọng : “Đa tạ Hoàng .”
Sắc mặt nàng sợ đến tái nhợt, Phó Toại Chi cũng tiện trách mắng nữa, mặc cho Phó Tri Ngu lúng túng rút tay về.
Lòng bàn tay bỗng nhiên trống rỗng, Phó Toại Chi khẽ mím môi.
Đây chỉ xem như một khúc nhạc đệm nhỏ, Tứ hoàng tử để tâm, cũng ai chú ý đến bầu khí vi diệu giữa Thái tử và tiểu từ đó về .
Món ăn còn dọn đủ, Thái tử động đũa, khác cũng thể động .
Cung nhân tiến lên, giúp Phó Tri Ngu buộc tay áo, lộ một đoạn cánh tay trắng nõn nà.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Toại Chi thản nhiên liếc .
Vòng ngọc đeo cổ tay trắng muốt, cánh tay nhỏ nhắn như , nên đeo thêm vòng tay tinh xảo mới hợp.
Tốt nhất là bằng vàng ròng, đính thêm các loại đá quý.
Nàng ở đạo quán lúc mùa hè thường xuyên xắn tay áo lên để hưởng chút gió mát, đến cấm cung, dù trong phòng đặt băng cũng vẫn giữ thói quen . Mẫu đương nhiên dạy nữ tử tùy tiện để lộ da thịt, nhưng trong điện đều là trưởng, tính là ngoài, cũng ý tị hiềm.
Phó Toại Chi bảo mang một ít đá nhỏ đến, Tứ hoàng tử hiểu ý: “Là trong điện đủ mát ?”
Đợi đến khi thấy động tác của Thái tử, mới chợt hiểu : “Thì là , thảo nào phụ hoàng luôn tỉ mỉ như Nhị ca.”
Cách hai lớp vải, đá lạnh áp lên trán, cũng khiến Phó Tri Ngu nhíu mày.
Nàng nhận lấy túi vải, thấy Phó Toại Chi mở miệng hỏi: “Hoàng hậu gì với , mà khiến thất thần như ?”
Trên đường Phó Tri Ngu nghĩ kỹ sẽ như thế nào , định là thấy Bệ hạ quá kích động nên nhịn rơi lệ… Nào ngờ Thái tử thẳng vấn đề, cho nàng cơ hội bịa chuyện.
Tứ hoàng tử thấy liền giảng hòa: “Huynh nghiêm khắc như gì? Muội là của và , chứ phạm nhân thường ngày thẩm vấn, dọa thì ?”
Phó Toại Chi liếc một cái.
Tứ hoàng tử tặc lưỡi, nuốt lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-7.html.]
Đáng sợ thật.
Phó Tri Ngu nhớ cảnh tượng ở Trường Sinh điện, dựa trí nhớ thuật lời Hoàng hậu.
Tứ hoàng tử : “Thì chỉ vì chuyện , lúc phụ hoàng đón về bà trăm phương ngàn kế ngăn cản, vẫn là Nhị ca đích đón , mới chặn miệng phe cánh của Hoàng hậu.”
Phó Tri Ngu nhịn lén Thái tử.
Thảo nào đích đến trấn nhỏ đó.
“Không của , sẽ cho xử lý.” Phó Toại Chi cầm đũa, “Nếu Hoàng hậu phái đến, cứ bảo đến Đông cung báo một tiếng là .”
Cung nhân bưng lên món đào rim, đựng trong bát sứ trắng tinh.
Phó Tri Ngu chằm chằm bát đào rim ngẩn , trong đầu hiện lên cảnh tượng hoàng đế ho máu.
Tứ hoàng tử thấy nàng động đũa, bèn hỏi: “Là thích ăn đào rim ? Muội ăn gì, bảo đầu bếp món khác là .”
Phó Tri Ngu lắc đầu, kể chuyện thấy hoàng đế ho m.á.u cho .
Sắc mặt Thái tử và Tứ hoàng tử đổi.
Tứ hoàng tử tiến sát nàng, gần như chạm mép váy của nàng: “Muội kỹ hơn , còn thấy gì nữa?”
“Ta cũng chỉ liếc thoáng qua, rõ lắm.” Phó Tri Ngu càng thêm cẩn thận, mở to đôi mắt hạnh, “Tứ ca, sai ?”
Phó Toại Chi một tiếng “Đủ ”, khiến hình Tứ hoàng tử đang ngày càng tiến sát dừng .
“Lúc dùng bữa cũng nhiều như ?” Phó Toại Chi thản nhiên hỏi .
“Ta…” Tứ hoàng tử ngẩn , ấp úng bưng bát cơm về chỗ , “Nhị ca dạy .”
Phó Tri Ngu nhân lúc uống , khóe môi tay áo khẽ nhếch lên.
“Bệnh tình của Bệ hạ mãi thấy thuyên giảm, thể là do vết thương cũ tái phát.”
Nghe thấy Thái tử chuyện chính sự, Tứ hoàng tử cũng còn vẻ mặt hớn hở như , nghiêm chỉnh tiếp.
“Trên đường Tưởng thái y về hưu mở một y quán trong kinh thành, lẽ thể mời ông cung xem mạch một . Mấy năm nay, ngự y trong cung đổi một lượt, dù hồ sơ bệnh án cũ, cũng bằng cũ năm đó rõ ràng.”
Mắt Tứ hoàng tử sáng lên: “Thật ?”
“Nếu … Nhị ca! Để !”
Phó Toại Chi ngẩng đầu.