đột ngột ngẩng phắt đầu lên, giọng gấp gáp:
 
“Đừng  với  !”
 
Dư Thanh Dã híp mắt, đánh giá :
 
“Vì ? Cậu  bây giờ như một kẻ phát điên, ngày nào cũng chạy khắp nơi tìm cô.”
 
 hít sâu, ánh mắt kiên định:
 
“ xin , đừng  với    đang ở đây.”
 
“Lý do.”
 
  thẳng  , từng từ từng chữ đều rõ ràng:
 
“   dính dáng tới   nữa. Lý do  đủ ?”
 
Dư Thanh Dã   gì.
 
Anh chỉ lặng lẽ   sấy tóc,  đó dường như  chịu nổi nữa, thẳng tay giật lấy máy sấy từ tay .
 
   chừng mực.
 
Chỉ dùng ngón tay nâng nhẹ từng lọn tóc,  hề chạm  da đầu .
 
Anh đột nhiên hỏi:
 
“Cô và Tịch Dự rốt cuộc là thế nào?”
 
 trả lời  đơn giản:
 
“Chia tay .”
 
“Vì Nam Chi?”
 
  mỉm , giọng thản nhiên:
 
“Cũng đúng, mà cũng  hẳn.”
 
“Vấn đề vẫn là ở  thôi.  cứ mãi quẩn quanh xoay quanh  , mệt mỏi quá .”
 
“Hôm nay  Nam Chi, ngày mai  thể là Bắc Chi. Ai tới cũng  thôi.”
 
Dư Thanh Dã bỗng bật  nhẹ, giọng chậm rãi:
 
“Vậy nếu   với cô, giữa Tịch Dự và Nam Chi vốn chẳng  gì thì ?”
 
 cúi mắt, im lặng lắng .
 
Anh tiếp tục :
 
“Bọn họ thực sự    yêu.”
 
“Hồi Tịch Dự mới sang Mỹ,    móc mất ví, là Nam Chi giúp   vượt qua thời gian khó khăn .”
 
“Anh  chỉ luôn ghi nhớ ơn đó, coi cô  là bạn bè mà thôi.”
 
Chuyện mất tiển thì    nhưng   ngờ chuyện   cả cô Nam Chỉ đó tham gia.
 
 cứ tưởng, khi   điều ,  sẽ thấy nhẹ nhõm.
 
Có lẽ Dư Thanh Dã cũng nghĩ như .
 
 lạ ,  chẳng hề cảm thấy gì cả.
 
Không vui,  buồn, chỉ  một sự bình thản đến lạ.
 
Cứ như thể đây chỉ là câu chuyện của hai    xa lạ với .
 
Sau một hồi im lặng,  bất ngờ lên tiếng:
 
“Về cảnh c.h.ế.t đuối lúc nãy, nếu  thêm động tác gõ  kính, hiệu ứng   sẽ  hơn ?”
 
Dư Thanh Dã bật , đáy mắt lóe lên chút hứng thú:
 
“Được ,  hiểu .”
 
 nghi hoặc  :
 
“Anh hiểu gì cơ?”
 
Anh nhướng mày, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng điệu  nhẹ bẫng:
 
“Chúc mừng cô, Tống Đình Đồng. Cô   một khởi đầu mới.”
 
“ sẽ giúp cô giữ bí mật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoi-han/chuong-6.html.]
 
   Dư Thanh Dã đang nghĩ gì.
 
   thực sự  "phản bội" Tịch Dự.
 
Anh  giấu kín tung tích của .
 
Chỉ cần   , Tịch Dự sẽ  khó     đang ở .
 
Và , vì màn diễn liều mạng của , phó đạo diễn Lý Trăn cuối cùng cũng  đổi cách  về .
 
Không lâu , bà  gửi cho  một kịch bản mới.
 
“Ngày mai bắt đầu tập vai .”
 
Lý Trăn nổi tiếng nghiêm khắc, cả đoàn kịch ai cũng sợ bà .
 
  thì .
 
Ngày nào  cũng mặt dày chạy tới bám theo bà :
 
“Đạo diễn Lý, chỗ   nên diễn thế nào thì  hơn?”
 
“Đạo diễn Lý, câu thoại , bà  thể góp ý cho  thêm ?”
 
Lý Trăn tuy nghiêm khắc, nhưng chỉ cần  chịu hỏi, bà  luôn tận tình chỉ dạy.
 
Dưới sự dẫn dắt của bà ,  tiến bộ với tốc độ chóng mặt.
 
Dư Thanh Dã cũng giúp   nhiều.
 
Có lúc,   kể cho   về tâm trạng của  khi  kịch bản, để  hiểu rõ nhân vật hơn.
 
Có lúc,   chẳng  gì cả.
 
Chỉ đơn giản đưa   dạo quanh Tây Hồ, để  lặng lẽ tận hưởng những cơn gió mát rượi.
 
Thấm thoát,  hai tháng trôi qua.
 
 sống  bận rộn, tràn đầy niềm vui.
 
Gần như,   còn nghĩ đến Tịch Dự nữa.
 
Mới đây,  nhận  một vai diễn mới.
 
Và hôm nay,  sẽ chính thức bước lên sân khấu tập luyện.
 
 đặt điện thoại sang một bên,   tập trung  buổi tập.
 
Vì thế,  bỏ lỡ tin nhắn mà Dư Thanh Dã gửi đến:
 
“Tịch Dự đến .”
 
Trên sân khấu,  ghi nhớ từng vị trí  của .
 
Không hề  , phía   xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc.
 
Lần , nhân vật của   đơn giản.
 
Một nữ sinh đại học ngây thơ, hồn nhiên,  bạn trai cưng chiều đến tận mây xanh.
 
  diễn  diễn , vẫn  khiến Lý Trăn hài lòng.
 
“Dừng!”
 
Lý Trăn cất giọng, dứt khoát ngắt ngang buổi tập.
 
Bà khoanh tay,   chằm chằm:
 
“Tống Đình Đồng, em vẫn  nắm  tinh thần của nhân vật.”
 
“Một cô gái trẻ  yêu thương sẽ như thế nào, em  thể diễn   ?”
 
 nhanh chóng cúi đầu xin :
 
“Xin  đạo diễn Lý, em sẽ thử .”
 
 hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, diễn thêm một  nữa.
 
 vẫn  đúng.
 
Lý Trăn cau mày, giọng nghiêm khắc hơn:
 
“Không ! Vẫn  ! Kỳ lạ thật đấy, với độ tuổi  của em, chỉ cần diễn đúng với chính  là  mà!”
 
“Cái kiêu hãnh, cái ngông nghênh khi  yêu chiều ?”
 
“Sự tự tin, rực rỡ, và lãng mạn tận trong xương cốt của em ?”