4
Từ nhỏ,       chào đón trong chính gia đình .
Không vì điều gì khác, chỉ vì  là con gái.
Ở làng , phụ nữ mang thai mà sinh con gái sẽ  chê là “con gà đẻ trứng ung”,  thiên hạ xì xào  lưng.
Mẹ  mang thai em trai  vất vả, đến khi  lên năm tuổi, bà mới   đứa con trai mà ngày đêm mong ngóng.
Lúc đó, ba    thành phố  công, đưa cả nhà đến ở trong một khu tập thể cũ nát.
 cùng   chợ mua rau.
Người   chằm chằm  bụng  .
Nói là con trai thì bà sẽ  rạng rỡ.
Nói là con gái thì bà sẽ lập tức nổi cáu, mắng mỏ.
Bà   là đám đàn bà rẻ rúng, thấy bà  con trai thì ghen tức.
Lần mang thai  của    cực.
Mỗi   tiếng bà nôn mửa,    kìm  mà run rẩy.
Bởi vì lúc đó, ba  sẽ tháo thắt lưng , quất thẳng  mặt , đánh đến đầu  m.á.u me be bét.
Ông   hút hết vận may của em trai.
Khiến thằng bé còn trong bụng mà   chịu khổ.
Sau khi Nam Gia Bảo  đời, ba  vui mừng đến phát cuồng.
Dù thằng bé chẳng giỏi giang, thông minh bằng , họ cũng chẳng bận tâm.
Chỉ cần là “ giống” là đủ .
Nó  những món đồ chơi   từng  đụng ,  những món ăn vặt   từng  nếm thử,  những bộ quần áo mới tinh mà   từng mơ tới.
Ba  – Nam Chí Cường – thấy  ở nhà thì vô tư hút thuốc phì phèo.
 khi Nam Gia Bảo  mặt, ông liền tự giác dập tắt điếu thuốc.
Còn lẩm bẩm:
“Thuốc   , đừng để khói  hại cục cưng của ba.”
Cầu thang chật hẹp của khu tập thể cũ và ánh mắt ghét bỏ của cha  – đó là  bộ ký ức tuổi thơ của .
Ban đầu, ba   định cho   học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-3.html.]
   giáo dục phổ cập  mất học phí, họ liền nghĩ nếu   chữ  nghĩa,  thể đền đáp  cho gia đình chút gì đó.
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thế là  mới   học lớp một.
Lúc nhập học,   tám tuổi.
Trước đó,  luôn nghĩ   đều như  cả.
Ai cũng yêu quý con trai hơn.
Ai cũng  “nối dõi tông đường”.
Con gái sinh  là để lo toan  việc trong nhà.
Lớn lên  tiền cũng  bù đắp cho  em trai.
Mãi đến khi đến trường,  mới phát hiện… con gái cũng  thể là bảo bối của gia đình.
Các bạn nữ   thể sống tinh tế,  thể  nũng.
Họ  học múa, học nhạc cụ theo ý thích.
Các bạn  :
“Nam Trúc,  áo  rách quá ?”
“Lâu lắm  tớ mới thấy   còn mặc đồ vá!”
“Không  đồ cũ của   để  đó chứ?”
...
Những lời tưởng chừng ngây thơ đó, từng câu từng chữ như kim nhọn đ.â.m  tim non nớt của .
Lúc ,  là cô gái lớn tuổi nhất lớp.
Cơ thể bắt đầu trổ mã.
Hoàn   hòa nhập nổi với những cô gái nhỏ như sống trong lồng kính .
 hỏi họ  em trai .
Họ trả lời:
“Nhà chỉ  mỗi  tớ là bảo bối thôi.”
Ngày  câu đó,  chui  chăn,  suốt cả đêm.
Cảm giác ... giống như một con mèo hoang,  con mèo nhà  nuông chiều .
Cả đời ,  cũng  quên .