Tạ Từ Yến hít một  thật sâu.
 
Ta thấy bàn tay  siết chặt đến trắng bệch, rõ ràng đang  sức kiềm chế điều gì đó.
 
Ngay khi  nghĩ  sắp phát điên,   bất ngờ thốt  một câu, giọng run run:
 
“…Được thôi.”
 
Ta ngẩng đầu lên,  thể tin nổi  tai .
 
Chỉ thấy Tạ Từ Yến đang   đăm đăm, đôi mắt như xoáy  tận đáy lòng:
 
“Vậy  khi tỷ …  định tặng  một nụ hôn tạm biệt ?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
 
Yêu cầu , đột ngột là … nhưng  khiến   khó lòng từ chối.
 
Ta khẽ nhón chân, định đặt lên môi  một nụ hôn dịu dàng.
Thế nhưng đúng lúc , Tạ Từ Yến  vươn tay, bịt lấy miệng .
 
“Chờ …”
Hắn run giọng:
 
“Trước tiên… hãy hứa với ,   nhất định sẽ trở về.”
 
Ta  ngẩn ,  hiểu vì .
 
 khi ánh mắt  giao với đôi đồng tử  — đôi mắt kìm nén đầy đau đớn — trong lòng bỗng như  ai xiết chặt.
 
Ánh mắt … giống hệt hôm năm xưa  buộc  rời .
 
Ngày ,  lừa , khẽ hôn  một cái,  xoay  rời bước.
Tạ Từ Yến nhất định cũng nhớ  hôm đó.
 
Hắn sợ.
Sợ rằng chỉ cần   hôn  một cái…
Thì  đó, cũng là  thứ hai vĩnh viễn chẳng hẹn ngày về.
 
Ta nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu , dịu giọng trấn an:
 
“Ta hứa với ngươi,   nhất định sẽ trở về.”
 
Nói xong, hít sâu một ,   bổ sung thêm:
 
“Hãy ngoan ngoãn đợi  ở nhà.
Khi trở về,   lời   với ngươi.”
 
Năm năm , câu “ thích ngươi”, vì sứ mệnh ràng buộc, đành chôn sâu trong tim.
Năm năm …
Nếu  vẫn còn thích , thì    bỏ lỡ   nữa.
 
Nói đoạn,  hôn .
 
Tạ Từ Yến vòng tay ôm chặt lấy ,  để  lùi bước, ép môi   sâu hơn, càng lúc càng cuồng dã.
………
 
“Ngươi đến  .”
 
Trong y phục trắng như tuyết, Tống Dụ chậm rãi bước tới, mỉm   với .
 
“Nói  mà, kiểu gì ngươi cũng tới thôi. Làm gì  kẻ công lược nào  thể chịu đựng nổi một  như Tạ Từ Yến – tâm lý bất ,  cực đoan như …”
 
“Không .”
 
Ta nhàn nhạt cắt lời nàng:
 
“Ta đến là để  cho ngươi  —  sẽ   nữa.”
 
Nụ  của Tống Dụ cứng .
 
Một lúc lâu , nàng mới trầm giọng thốt lên:
 
“Lâm Nguyện…
Ngày ngươi đến, chỉ  hắc hóa của Tạ Từ Yến  đạt đỉnh,   thiêu rụi cả trường đấu giá, ngươi  quên chứ?”
 
Ta gật đầu.
 
“Vậy mà ngươi vẫn  ở  bên  ? Rõ ràng  là một kẻ điên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hoi-quy-lan-nay-ta-khong-di-nua/chuong-7.html.]
 
Nghe đến đó,  ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
 
“Hắn sẽ   .”
 
Ký ức kéo  về ngày đầu tiên đặt chân tới thế giới .
 
Hôm ,  lén lấy  chiếc bút mà Tạ Từ Yến định dùng  công cụ kích nổ.
 
  khi hệ thống kiểm tra,  cho kết quả — đó   thiết  khởi động, mà là một thiết  tự bạo.
 
Và sức công phá… chỉ đủ để g.i.ế.c c.h.ế.t một .
 
Ta   vì    .
 
Thế nhưng, sự thật  rõ ràng:
 
Ngay cả  ngày đen tối nhất, khi chỉ  hắc hóa  chạm đỉnh, điều cực đoan nhất mà Tạ Từ Yến từng nghĩ đến… cũng chỉ là g.i.ế.c chính bản  .
 
Hắn  từng  hại  vô tội. Chưa từng.
 
Chính khoảnh khắc đó,  mới phát hiện…
 
Thì , thứ gọi là “tuyến kịch bản nguyên tác”  khiến  mù quáng suốt bao năm.
 
Vì định kiến từ ban đầu,  luôn cho rằng Tạ Từ Yến là một kẻ méo mó – điên loạn, hung bạo và nguy hiểm.
 
 từ lúc hệ thống  với  rằng cây bút đó là thiết  tự sát…
 
Ta mới thực sự hiểu  —
 
Có lẽ…   từng  đổi.
 
Có lẽ,  vẫn luôn là thiếu niên , chân thành mà cuồng nhiệt.
 
Chỉ là… năm năm   ,  ôm lấy đoạn tình tan vỡ , cô đơn bước tiếp, từng bước trong tăm tối.
 
12
 
Tống Dự trầm mặc.
 
“Nếu ngươi  nguyện rời ,  cũng  thể cưỡng ép. —” nàng ngẩng đầu  , ánh mắt kiên định: “Đây là cơ hội cuối cùng để rời khỏi.”
 
“Trước đó, giá trị hắc hóa của Tạ Từ Yến  tăng vọt, khiến cả thế giới suýt nữa sụp đổ.”
 
“ hiện giờ thế giới  dần  định. Chỉ còn nơi  là vẫn d.a.o động mạnh—cũng là lối thoát duy nhất.”
 
“Ngươi nghĩ kỹ  chứ? Đêm nay thế giới sẽ  khôi phục  . Nếu  rời , thì đời  ngươi  vĩnh viễn ở  bên .”
 
Nói xong, Tống Dự   chăm chú, như thể tin chắc  sẽ  cùng nàng.
 
  chỉ chú ý tới một câu nàng :
 
“Tại  nơi đây  là nơi d.a.o động mạnh nhất?”
 
Nơi —phủ  36 đường Ngô Đồng, vốn là căn nhà mà  và Tạ Từ Yến từng cùng sống.
 
Tống Dự  đáp.
 
Dưới ánh trăng,  thấy khoé mắt nàng  ửng đỏ.
 
Nàng đột nhiên khẽ , giọng đầy uất ức: “Lâm Nguyện, đôi khi  thật sự  ghét ngươi.”
 
Ta khựng .
 
“Rõ ràng  mới là nữ chính  định sẵn. Rõ ràng là   là  chữa lành cho Tạ Từ Yến. Vậy mà   chỉ mãi nhớ về ngươi.”
 
“Ta  thử  nhiều cách, cố gắng giống như cốt truyện gốc để chữa lành , để  mở lòng với .  thế nào cũng  …”
 
Giọng nàng nghẹn ngào: “Tạ Từ Yến từng sụp đổ cảm xúc  nhiều ,  mà  một  tìm đến . Ngược ,  ôm lấy bức tranh vẽ ngươi, lặng lẽ chui về căn nhà  mà  trộm.”
 
“Lúc đó  giận điên, mới lén mang tranh của  tới buổi đấu giá. Không ngờ Tạ Từ Yến  chịu bỏ  mười triệu để chuộc về.”
 
“Chỉ khi ,  mới nhận …  lẽ ngay từ đầu,   chẳng hề  cơ hội thắng.”
 
Từng câu từng chữ nàng , như đập thẳng  tim , khiến lòng  tê dại.
 
Ta     gì cho .