Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đêm xuống.
 
Tối nay Tống Thầm dường như ngủ ở chỗ Liễu Miên Chân.
 
Ta  một bộ quần áo khác, lặng lẽ lẻn  màn đêm, thẳng đến lãnh cung.
 
Ta nắm chặt lá thư mà ban ngày ca ca   chịu bao gian khổ mới đưa  .
 
Cho đến khi  thấy bóng hình màu xanh .
 
Mặc dù cố tình né tránh,  cũng , mấy ngày nay,   nhớ Nguyên Kinh Ngọc.
 
Bây giờ cuối cùng cũng  thấy ,  cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Nguyên Kinh Ngọc   bàn đá trong đình.
 
Trên bàn vẫn là bình rượu đó, hình như  thứ từ khi  rời  đều   đổi.
 
Người đàn ông đó,  nghiêm chỉnh.
 
Lông mày và đôi mắt ôn hòa, như  chạm khắc và mài giũa.
 
Hắn đang xuất thần nghĩ ngợi điều gì đó.
 
Ta nghĩ, nếu ngày đó   đến lãnh cung,  lẽ đêm nào của Nguyên Kinh Ngọc cũng sẽ như , lặp  lặp  và cô đơn.
 
Rõ ràng   như .
 
  đời ,  một ai    trong sạch.
 
Một đời Nguyên Kinh Ngọc mang theo nỗi đau và hận thù,  khi c.h.ế.t cũng chỉ  trói buộc trong tòa nhà lạnh lẽo ,   yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-16.html.]
 
Rõ ràng  hướng về tự do nhưng  trung thành giữ sợi chỉ đỏ  phai màu  cổ tay.
 
Ta đột nhiên cảm thấy, cổ họng như  nhét một quả chua.
 
"Nguyên Kinh Ngọc, ngươi là kẻ lừa đảo."
 
Ta từng bước  về phía , khóe mắt  chất lỏng ấm áp chảy qua.
 
Hắn  thấy tiếng , ngẩng đầu  .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
 
"Chuyện ngày đó ngươi vẫn  kể hết đúng ?"
 
"Thiện Thiện?"
 
Lần đầu tiên  gọi tên  như .
 
Thấy  bước  ánh trăng đến,   ngạc nhiên.
 
    đôi mắt trong veo của Nguyên Kinh Ngọc, đáy lòng đau nhói.
 
Ta   mặt , đưa tay ,  kéo lấy tay áo .
 
Đưa tay  một lúc lâu, vẫn chỉ  thể với   trung.
 
Ta chỉ  thể cố nhịn nước mắt, ép hỏi.
 
"Quốc sư đại nhân,   một chuyện,  hỏi cho rõ ràng."
 
"Vết thương mà ngươi dùng để hù dọa Liễu Miên Chân đêm hôm đó, cuối cùng là thế nào?"