Nàng   hiểu, dường như còn  chút chán ghét.
 
Còn  thì nhướng mày :
 
"Đôi tay  giống phụ nữ mà ngươi thấy  mắt ,  lấy   sáu thành trì ở biên quan, giúp Tống Thầm đánh  nửa giang sơn."
 
"Ồ đúng , Liễu Miễn Chân, năm đó khi ngươi  lóc đòi  về lấy trâm cài, đôi tay  còn cứu mạng ngươi đấy."
 
Khuôn mặt nàng  lập tức tái mét.
 
Ta tiến lên một bước, ánh mắt trở nên sắc bén.
 
"Chưa từng  ai quy định phụ nữ  như thế nào."
 
"Nết na dịu dàng là nét đáng yêu của phụ nữ, phi ngựa tung hoành cũng là nét phóng khoáng của phụ nữ."
 
Nàng  như  chấn động cả , mở to mắt.
 
Ta tiếp tục :
 
"Có lẽ, ngươi  đúng, chúng  vốn là những  phụ nữ khác .
 
"Đôi tay thon thả  của ngươi hầu hạ Tống Thầm, giờ đây, hưởng vị trí quý phi."
 
"Còn đôi tay  của ,  bảo vệ bách tính mười sáu châu,  điện Kim Loan,  nhận phong thưởng cao nhất trong hàng ngũ võ tướng."
 
"Chúng ,   thể giống  ?"
 
Liễu Miễn Chân   chọc tức điên lên.
 
Nàng  giơ tay chỉ  , lớn tiếng :
 
"Úy Trì Thiện! Người chống lưng cho ngươi sắp mất , đừng đắc ý quá!"
 
"Ta cố tình mở to mắt  gia tộc Úy Trì các  từng  một c.h.ế.t !"
 
Ta nắm lấy cổ tay nàng , lực đạo càng mạnh hơn.
 
"Cũng ."
 
"Ta quên mất, nhà họ Liễu chỉ còn  một  ngươi, nếu so về c.h.ế.t thì... mạng ngươi cứng hơn  nhiều."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-8.html.]
Liễu Miễn Chân còn  kịp đáp trả, bỗng mở to mắt, khuôn mặt xinh  vô cùng hoảng sợ hét lên.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
 
"A - ma!"
 
Ta từ từ   .
 
Không  từ lúc nào, Nguyên Kinh Ngọc  xuất hiện.
 
Chỉ là,      khác với dáng vẻ   gặp  đây.
 
Dưới ánh trăng, Nguyên Kinh Ngọc khoanh tay mà .
 
Tóc tai  bù xù, vẫn mặc một  áo xanh giản dị. Chỉ là  mặt  đầy những vết máu,  thoáng qua  dữ tợn.
 
Đừng  đến Liễu Miễn Chân, ngay cả  cũng giật .
 
Giọng  của Nguyên Kinh Ngọc vang lên, lạnh lùng và uất ức.
 
"Quý phi nương nương,  đất lạnh lắm. Hay là,  xuống bầu bạn với  nhé."
 
Liễu Miễn Chân và cung nữ của nàng  đều trợn tròn mắt.
 
"Ầm" một tiếng, hai  ngã ngửa  .
 
Nhìn , những vết thương  mặt Nguyên Kinh Ngọc  biến mất.
 
Hắn  là  dịu dàng như ngọc, nháy mắt với .
 
Bên , Trường Anh    thấy Nguyên Kinh Ngọc.
 
Nàng  hiểu gì,  chằm chằm hai  bất tỉnh  mặt đất.
 
"Ể? Nương nương,  bọn họ đột nhiên ngất  ?"
 
Trường Anh nín mũi.
 
"Có  họ tè  quần ? Sao   ngửi thấy mùi khai ?"
 
Ta  chằm chằm  khuôn mặt tươi sáng của Nguyên Kinh Ngọc, miễn cưỡng giải thích.
 
"Có lẽ là...  đất quá lạnh chăng?"