Lời thốt giống như mệnh lệnh nên vô thức cũng rụt tay . Lấm lét sang chú xem chú gì. Ai ngờ chú im đó, nhưng mắt hướng cửa, và chú tiếp bên ngoài trả lời Ngọc
-- lỡ vỡ ly thôi, gì . Em xuống nTùng .
Ngọc , vẻ điều quan tâm chú lắm, nhưng trong lời chút cảnh cáo đến
--Cậu ạ? chị Trang chị chăm sóc cho mà để sơ xuất ? Chị tin em mách bà chủ ?
Cái nhỏ nó thích kiếm chuyện với nè, nó quan tâm tới chú thì cứ thẳng đây mà quan tâm mắc mới gì đó xiên xỏ với ,Chú hại còn đến, thế mà cái ly vỡ thôi thì bắt bẻ , nó cần quá đổ thừa ..
--- bảo em ngoài, trong việc em lo.
--Em em là em lo cho thôi.
Chị Trang mới em sợ chị việc quen.
--Vậy . em quen việc ?
--
--Trên việc của em, bổn phận em gì chắc cần nhắc chứ. Biến xuống nTùng ngay .
áp tay cửa rõ từng bước chân Ngọc rời trong thất vọng, chắc trai phũ nên buồn lắm đây. tự nhiên chút Tùngi lòng, cho nó bớt cái tật tài lanh ,chắc định lên kiếm chuyện với tiện thể lấy lòng ai đó đây mà. Aii ngờ chẳng vớt miếng nào còn trai dằn mặt nữa.
Vô thức tủm tỉm nhưng kịp cho hả chợt vô tình liếc về phía đó, trông thấy chú trưng đôi mắt đầy thích thú khiến hình mất hứng luôn
--Sao,mới mà tự mãn ?
chột sợ chú nghĩ sai rằng bụng hẹp hòi nên liền xua xua tay
--Đâu , mà cảm ơn chú lúc nảy miệng giúp con nha,mà thật chú cũng giúp gì con nhưng chú mấy lời đó, Ngọc nó bớt kiếm chuyện với con là con vui .. Cảm ơn chú nhé.
Lần đột nhiên chú bật ,nụ chi là thoải mái, vô tình nụ va tim tim nhảy loạn mấy nhịp. Người mà cái gì cũng thấy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-44.html.]
--Xem cô cũng thú vị nhỉ?
-Sao chú ?
-Thì thái độ của cô là .
-Chú là oan cho con , con chỉ là đang phòng ngừa để bảo vệ bản con để khác cơ hội hại con thêm nào nửa mà thôi.
xong đột nhiên chú nhếch miệng 1 cái giống kiểu khinh bỉ nhạt
--Nhìn cô thế nghĩ cô trò trống gì?
-Chú...Chú
--Sao? đúng quá nên trả lời ? Nếu đoán lầm cô là bán đây thuê thôi chớ tự nguyện đúng
--Sao chú ?
Gương mặt Chú đầy vẻ tự tin đáp
--Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch, thêm vài vết bầm mặt cô đủ thông minh để đoán
chú Dũng đoán trúng nên đành im lặng trả treo nửa. Trông thấy im,chú cũng im mà đó chắc thấy tội nghiệp cho thấy lỡ lời gì gì đó mà 1 lúc chú hất mặt lên tiếng tiếp
--Làm tiếp việc cô cần .
xong kịp hiểu ý nên cứ đực đấy, cho đến khi thấy chú xong đá mắt xuống cơ thể chú mới hiểu ý chú là gì. Thế nhưng sợ xảy chuyện tương tự như lúc nảy nên dè chừng hỏi
--Không ,chú chê con dơ bẩn
Dũng tằn 1 tiếng rõ dài
--Thấy cô cũng tội nghiệp thôi xem như chịu thiệt một chút cho cô kiếm tiền cũng ?
Biết chú đang mỉa mai và đang đề cao bản chú, nhưng thể phủ nhận là câu đó xong vui lắm,vì chú đồng ý cho ở dù chú chuyện khó , điên mất kiểm soát nhưng còn hơn bán chỗ khác.