Vẻ mặt con Trang trong giây phút thoáng tự kể tiếp
--Ai thì tao chứ riêng sếp tao thì chẳng còn gì để mà bàn cãi. Vừa trai, tài giỏi,tuy Dũng mặt nhưng điều Tùngnh công ty phát triển luôn đó..
Ờ...ờ
chẳng gì tiếp theo nữa vì những lời con Trang quá bất ngờ đối với luôn, bởi vì nghĩ tài giỏi đến như .?thấy thừ con Trang liền đánh lên vai một cái rõ đau.
Gương mặt nó hoài nghi hỏi tiếp
--Hỏi cho trả lời tao hả ,trả lời tao Mày với yêu đúng ?
lưỡng lự chẳng cố ý giấu nó nhưng giửa và mối quan hệ củng gọi là gì cả nên thể nào mạnh miệng với nó là và quen , nên chỉ mắt chọn cách phủ nhận nó thôi
--Mày đa nghi quá đó. Tao như thế gì cửa xứng với sếp của mày chứ, mày thấy tao...
hết câu chợt phiá giọng quen thuộc của bất ngờ cất lên
-Trang xong việc em với Phúc về nghỉ ngơi . bảng báo cáo của em mai sẽ xem ..Trang cũng theo tiễn họ về khoá cửa xong lên phòng nhờ tý việc.
Anh phiá gương mặt khi nghiêm túc nên con Trang ko dám vặn hỏi nữa ánh mắt nó thoáng buồn liền cTùngo một tiếng đó nó với chung một lượt ngoài xe luôn.
Ra đến sân thấy Phúc trong xe đợi nên con Trang liền nhanh chóng leo lên xe, nó chỉ kịp liếc với cặp mắt sắc lẹm đó ngiến răng cất lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-75.html.]
--Hi vọng mày tao thất vọng!
Chiếc xe nhanh chóng rời trog đêm tối bỏ lặng đây với những dòng suy nghĩ.
Với thái độ của con Trang nảy giờ dù khờ cũng nhận nó tình cảm với Dũng vì điều đó là hiển nhiên mà. Anh ưu tú như , giỏi giang như ai mà chẳng xiêu lòng chứ? tình cảm chỉ là tạm bợ ,Là sự rung động của con tim ai ngăn nên đốj với ai yêu ai cũng miển là tình bạn giữa và Trang mong mãi đừng rạn nứt vì bất cứ lý do gì thôi.
Đóng cửa , thở dài, tâm trạng hôm nay nặng nề thêm một chút, bước vô nTùng liền lên phòng xem gọi lên việc gì? nhưng khi nửa cầu thang mới chợt sực nhớ nấu gì ăn cả, sợ đói nên đành vội xuống, nấu tạm hai tô mì đem lên phòng rủ ăn cùng.. Vẫn như thói quen thường ngày
, lên phòng định đưa tay lên gõ cửa nhưng chợt nhớ hai tay đang bưng hai tô mì nên chẳng còn tay nào để gõ cả,thế nên đành thử một phá lệ đột nhập bất ngờ thử xem đang gì trong phòng.
Cánh cửa lấy chân đẩy nhè nhẹ , cũng may là khóa, trong phòng trống trơn , tới đặt hai tô mì xuống bàn đảo mắt xung quanh..Cũng chẳng thấy cả.
Chợt
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, do tìm mà quên ngay việc lẽ đang tắm ,trong phòng một màu đen u ám tuy vẫn ánh sáng đèn nhưng thấy rờn rợn , vì lẽ Tùng thường dù cả phòng màu đen lạnh tanh nhưng lúc nào cũng thấy nên dù sợ vẫn cảm giác yên tâm thì .
Bây giờ đây chẳng thấy ,. thêm nửa đêm tiếng động trong phòng sợ mới là chuyện lạ, bất ngờ cánh cửa sổ tự dưng mở toang dù bên ngoài chẳng tý gió nào hết hồn thế là kịp nghĩ gì nhiều liền chạy ào chui tọt luôn nTùng tắm,.
(Mọi đừng thắc mắc là sợ ma từ khi nào nha,vì vốn sợ ma từ nhỏ , cũng vì lý do đó mà lấy chồng sớm khi cha mới mất,cơ bản một phần do lấy chồng trừ nợ,một phần ko dám ờ nTùng một )
Trở lúc vì vẫn xác định trong nhưng đúng lúc đụng trúng cơ thể liền vô thức theo phản xạ mà lao ôm chầm.
Tim nhảy loạn xạ,trống n.g.ự.c đập liên hồi mãi mấy phút khẽ khựng khi chợt cảm nhận tiếp cảm giác lành lạnh kế bên ,da gà nổi cục,lông tay lông chân dựng cả,hoảng hồn buông la lên
--Á ,.. .. ma... ...ma !