Con Ngọc nó phòng từ lúc nào, cho đến khi tiếng gọi của Dũng nó mới lật đật chạy , khi thấy nó bất chợt tự dưng linh cảm từ hôm nó với bà Vân tới hôm nay về tâm trạng nó nặng nề đó,gương mặt cũng thoáng vài phần mệt mỏi,
Nó và bà Vân đang ghế, thấy gương mặt sưng vù nên nó thoáng nhíu mày, nhưng cũng chẳng gì chỉ đến khi tận mắt nó thấy Dũng đang nguyên vẹn ngay cửa thì đến lúc nó gjấu nỗi hốt hoảng,mắt nó trân trân lấy ,lấp bắp mãi tiếng ,tiếng mất
--Cậu.. .. thế , hết liệt hả ?
Dũng ko trả lời nó,tay chuyển động vặn chốt mở cửa ,bên ngoài cửa là Phúc và con Trang bước sự ngỡ ngàng của
Bà Vân thấy bọn họ bước nTùng một cách tự nhiên bà liền kích động, bà sấn tới chỉ tay mặt Phúc và trang oang oang cái giọng chát chúa
--Bọn mày là ai? ai cho chúng bây cái quyền bước vô nTùng tao? cút cút hết ngoài. Định đây chó hùa ?
Bà chửi dứt lời, thấy con Trang cũng , nó trợn mắt chẳng chút kiên nể, nó hung hăng tới chắc định cãi tay đôi với bà nhưng kế bên Phúc nắm tay nó , lên tiếng với bà Vân
--Nếu đúng là nTùng của bà thì mời chúng cũng chẳng tới nên bà cần đuổi. Tiện thể cũng báo để cho bà chuẩn sẵn tinh thần luôn.Để một lúc nữa cũng ko kịp.
Bà Vân Phúc cho mà tức giận đến độ tím cả , bà cứ thở dốc,đưa tay chỉ thẳng mặt Phúc gào mồm lên chửi
--Địt mày hù ai thằng chó, tin tao báo công an còng đầu cảm đám tụi mày hả.Đã nghèo hèn, còn vênh váo ? đến lúc tù ở đừng than trách nha cái lũ khốn nạn
Lần thì con Trang nó nhịn , bên cạnh Dũng và Phúc nó liền nTùngo đến phản bác bà
---Bà chê ai nghèo hèn hả? Nói xem.
Bà Vân dõng mỏ chửi
--Tao chửi tụi bây đó. Điếc ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/chuong-86.html.]
Con Trang bật lớn
-- là già nên lú, ngu mà tỏ nguy hiểm. chỉ một mà chẳng mười. Bà chửi ,đến một lúc nữa thì sẽ ai nghèo còn hèn nhé. Liu liu bà già.
...
Cả hai bên xảy hỗn chiến, vẫn ngừng chửi rủa chỉ Dũng con Ngọc là im lặng hóng chuyện.
Cho đến khi ồn ào quá mức và chẳng ai chịu nhường nhịn ai thì Dũng mới lên tiếng bảo im lặng thì hai bên mới thật sự ngậm miệng .
Khi tất cả rơi sự im lặng, Dũng khẽ buông , bước chân thẳng tắp, gương mặt nghiêm túc đến đáng sợ thẳng chỗ con Ngọc đang . Anh nó, trầm giọng hỏi một câu
--Ngọc? Có đúng là em mất ?
Trước câu hỏi đột ngột của ? bất chợt sững cả , vì nếu nhớ lầm nhớ con Ngọc nó mất, tại hôm nay còn hỏi như ? chẳng lẽ nào?...
đảo mắt một vòng căn phòng, quan sát sắc mặt từng , gương mặt con Ngọc khi hỏi thì lập tức sượng , Phúc con Trang đều đang Tùng tỉnh….Duy chỉ bà Vân xong là tái , bà thụt lùi mãi phía như đang né tránh điều gì đó.. khi con Ngọc sợ sệt, sang bà Vân, thấy bà Vân ngay lập tức thẳng và trợn mắt ngược nó như đang ám hiệu điều gì đó.
Rồi con Ngọc sang chúng , ánh mắt dừng nơi Dũng, hai tay nó bối rối đang xen và liên tục xâu xé…
-Sao trả lời hả Ngọc, em mất còn em vẫn thể trả lời ?
Dũng bất chợt quát lớn cả đám giật , con Ngọc thì tái cả mặt, giọng nó run sợ tới mức nghẹn trông đến tội trả lời
--Cậu.. em hiểu? Mẹ ... em mất mà ...
Ngọc xong thấy dường như giữ Tùng tĩnh nữa hiểu con Ngọc trả lời gi là sai mà ngay lập tức tâm tư cũng biến đổi khác thường? nó lạnh lùng đó hất mặt phía ngoài và gằn từng chữ lạnh lẽo
--Vậy ? Mẹ em c.h.ế.t em cho rõ xem ngoài đó là ai?