Nói xong là liền,mà dường như là gặp con Trang luôn thì vì loáng thoáng tiếng của nó chuyện.
cầm cái túi mà gửi cho nó vô trong thì nó cũng chạy xe về tới, kịp thấy mặt là cái giọng nó oang oang lên
--Ê Trang ơi cái điện thoại tao ?
trả lời nó với vẻ ngạc nhiên
--Điện thoại mày mà hỏi tao? ủa mà nảy mày lấy điện thoại mà?
--Đâu , tao mới đem qua ,ảnh ổng đưa mày mà?
xuống cái túi mới vỡ lẽ, tiện tay đưa về phía con Trang tò mò hỏi
--Cái lúc nảy đây là mày hả?
--Ờ . tao đó,thôi tao ngủ nha. mày khoá cửa cũng lên ngủ luôn .
--Ừ.
Nói nó liền tót lên gác ngủ, mới dắt xe dùm nó định khoá cửa phòng thì ko ngờ điện thoại trong túi rung lên, lấy là 1 lạ. Chần chừ 1 lúc vì ai gọi giờ , định bụng bắt máy, nhưng tiếng chuông vang mãi đành thử xem là ai.
-Alo
--Mày hả Trang(tiếng đàn ông cũng lớn tuổi)
--, nhưng mà cho con hỏi ai ạ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-dia-nguc/nay-lat-ve-dua-lai-cho-trang-dum-toi-co-vao-phong-di-toi-ve-day.html.]
--Bác hai cha con Trang nè, tụi bây trốn nTùng chồng bây qua quậy nTùng tao quá trời kìa,nó đổ thừa con Trang dẫn bây . Bác thiệt bây đừng buồn loại đàn bà mà bỏ chồng cũng ko nên gì con?
--Bác hai con ..con
Nghe bác mà tủi kinh khủng,chỉ ứa nước mắt mà nghẹn ngào chẳng thế nào cho bác hiểu tình cảnh của .
Cánh tay run run cầm điện thoại kịp chi, tiếng con Trang bên ngoài xen , giọng bà khó chịu lắm
--Thôi thôi bây đừng gì nữa, bây thì nhưng đừng ở chung con Trang, .xưa giờ nó ngoan hiền ở chung lây dòng đĩ thoả như chúng mày khổ con tao đó. Cha Trang xong liền cúp máy cũng là lúc thụp xuống cạnh góc tường mà nức nở
hiểu với cha, , gia đình như đường sẽ nhận cái ghẻ lạnh của khác chứ chẳng ai đủ cảm thông để hiểu bản đau đớn tủi nhục để vượt qua phận là như nào ?.
Người ở quê họ đấy, thấy giàu thì nịnh,thấy nghèo thì khinh,thấy chút khó khăn là họ liền chạy trốn chỉ tóm là vì họ mang phiền phức bản họ và gia đình họ thôi.
Cũng bởi thế nên khi những lời đấy của cha Trang chẳng trách họ gì cả, vì họ cha nên họ cho con họ là đúng
, chẳng quyền gì trách móc họ cả, chỉ là trách,trách bản vô tích sự chẳng gì nên ko nhận đc sự tin tưởng từ khác thôi.
im lặng như thế cho mãi đến gần sáng mới lặng lẽ lên gác xuống,vì sợ nếu Trang nó buồn. Ai gì thì chớ dù đến giờ phút cũng chỉ nó với thôi, gì cũng sẽ nhưng cũng sẽ ko gì về việc cha nó gọi cho mắc công nó buồn.
Do gần sáng mới ngủ nên dậy trễ,lúc xuống con Trang nó nó còn chu đáo mua sẵn cho hộp cơm để sẵn càng thấy cảm kích tấm chân tình nó dành cho nhiều hơn.
đánh răng rửa mặt xong định mở hộp cơm ăn liền thấy cửa phòng xe chị Hằng chủ quán chạy tới, do chị đang bịt khẩu trang kín mít nên chẳng thấy thái độ chị như nào,chỉ là trong lúc run lắm,đậy vội hộp cơm mà trong lòng thấp thỏm trong đầu suy nghĩ kịch liệt lỡ may chị đánh cũng kịp tìm đường mà thoát .
lo sợ là thế, nhưng vẫn quyết định đối diện với chị vì nghỉ chẳng gì sai cả,nếu chị ko phân biệt rõ trắng đen thì đành chịu.
chẳng lẽ chồng chị mất nết như thế chị cũng hùa theo ko hiểu đạo lý chút nào ..