Cô chống cằm, tầm mắt trở  hợp đồng: “Dự án Mộc Lộc , chúng  Phi Việt quả thực  thể tiếp tục , chỉ là  khi ký  hợp đồng,   nghĩa vụ nhắc nhở Mục Tổng, nếu  còn điều kiện liên hôn, Phi Việt   sẽ  nhượng bộ dù chỉ một phần trăm.”
 
 
Mục Thời Giang thấy hứng thú, nhướng mày: “Tuyệt tình  ?”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn khép tài liệu , đôi mắt  tĩnh lặng nhưng đầy sức mạnh: “Đương nhiên.”
 
 
Người phụ nữ trẻ tuổi mỉm ,  hề e ngại đối thủ lớn tuổi hơn   mặt, thẳng thắn đối diện.
 
 
“Phi Việt  thể gia hạn hợp đồng, nhưng…”
 
 
Trong ánh mắt lạnh xuống của  đàn ông đối diện, Lục Tỉnh Ngôn gõ từng nhịp lên mặt bàn, ung dung lắc nhẹ bàn tay: “Thiếu một xu cũng  .”
 
 
Mục Thời Giang  : “Cô và Thời Xuyên dù  cũng từng là vợ chồng,  cần thiết   đến mức  chứ?”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn  , nhàn nhạt , giọng  bình tĩnh nhưng  thể bác bỏ.
 
 
“Có cần thiết chứ, dù … cũng chỉ là một cuộc liên hôn thương mại, bây giờ mà dùng chiêu bài tình cảm, chẳng  quá buồn  ?”
 
 
Chương 13: Quy luật mà thế gian ban tặng.
 
 
Thật  Lục Tỉnh Ngôn cũng luôn  tò mò, hai  đàn ông của nhà họ Mục    mà tính cách  khác biệt đến thế.
 
 
Mục Thời Giang là một công tử ăn chơi trác táng đúng nghĩa, Lý Thi Doãn từng mô tả   là kiểu  “con gái  một cái là  bầu”; còn về phần Mục Thời Xuyên, nếu  dùng một từ để miêu tả, Lục Tỉnh Ngôn nghĩ,  lẽ đó là kiểu “đểu giả đội lốt lịch sự”.
 
 
Anh  đeo một chiếc mặt nạ ôn hòa, cứng nhắc, che giấu sự lạnh lùng trong lòng, khiến  khác  thể  thấu, chỉ cần đến gần một chút cũng sẽ  tổn thương.
 
 
Một  đàn ông  thể tiếp cận, vì  Lục Tỉnh Ngôn dứt khoát cũng  thèm  nữa.
 
 
Cô khép tài liệu ,  định tiếp tục  chuyện vớ vẩn với Mục Thời Giang, đang chuẩn   dậy thì Mục Thời Giang   cô với vẻ  cợt.
 
 
Ánh mắt đó khiến Lục Tỉnh Ngôn vô cùng khó chịu, cô liếc qua: “… Còn chuyện gì nữa ?”
 
 
Mục Thời Giang chống cằm,  sang: “Nghe   của Lục Tổng mấy hôm  khiến thím hai  mất mặt  ít? Xem  là thật sự  định giữ chút thể diện nào .”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Lục Tỉnh Ngôn cau chặt mày, dù sống ở nhà  , nhưng trong ký ức của cô  nhớ bà Lục  cãi vã với Vũ Tình mấy hôm , vì khi về nhà ăn cơm cô   thấy bà Lục Bình than phiền.
 
 
Mục Thời Giang thấy cô thực sự ngơ ngác, khóe môi cong lên: “Mấy hôm  trong tiệc thọ của bà cụ nhà họ Dương,  của Lục Tổng dẫn tiểu cháu trai nhà   dự, trong lúc đó  nhắc đến…”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn  thẳng   ,  hiệu    tiếp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-khan-cap/chuong-28.html.]
 
Mục Thời Giang  rộ lên, mang theo chút chế giễu khi xem trò vui: “Mẹ của Lục Tổng , cứ coi như bố đứa bé  c.h.ế.t từ lâu .”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn: “…”
 
 
Cứ coi như bố đứa bé  c.h.ế.t từ lâu .
 
 
 là lời bà Lục Bình  thể  , Lục Tỉnh Ngôn thậm chí  thể hình dung  vẻ mặt hớn hở và kiêu ngạo của  cô khi  câu .
 
 
Lục Tỉnh Ngôn bất lực xoa trán, lườm một cái, đối diện với ánh mắt  cợt của Mục Thời Giang, nhàn nhạt : “Đi đây.”
 
 
Sau khi cô rời , Mục Thời Giang  bóng lưng của vị em dâu cũ ,  nhịn  mà “chậc chậc chậc” mấy tiếng.
 
 
Anh  mở điện thoại, gửi tin nhắn cho em họ Mục Thời Xuyên.
 
 
“Chia buồn cùng .”
 
 
Mục Thời Xuyên  lâu  đó mới chậm rãi gõ  một dấu hỏi.
 
 
Sự hả hê của Mục Thời Giang dường như tràn  cả màn hình điện thoại: “Nếu   thích Lục Tỉnh Ngôn,   đáng thương đấy, nhưng nếu  thật sự thích Lục Tỉnh Ngôn,   còn đáng thương hơn.”
 
 
Đầu dây bên  dừng   lâu,  mới  một chữ gửi đến, vô cùng nổi bật.
 
 
“Cút.”
 
 
Mối tình yêu hận giữa bà Lục Bình và bà Mục  sớm lan truyền khắp giới hào môn Thượng Hải, ngay cả khi Lục Tỉnh Ngôn  hề  .
 
 
Người   thì tưởng giữa họ   hiềm khích từ lâu,    còn hỏi thêm một câu: “Họ   là sui gia ?”
 
 
Lại  kẻ hóng chuyện còn tả  tình hình buổi tiệc tối hôm đó một cách sinh động.
 
 
Nghe  bà Mục Vũ Tình  tỏ vẻ niềm nở, lấy lòng đứa cháu trai nhỏ  từng gặp mặt, nhưng  bé con vốn dĩ luôn ngoan ngoãn, đáng yêu, thấy ai cũng ,  cứ  bà  mà  mãi  thôi.
 
 
Bé Lục Vân Lãng    yêu quý, là một nhóc tì siêu nổi tiếng,  các bà  chồng hào môn khác yêu thích,  mếu máo  đến mức thở   , nước mắt giàn giụa rơi xuống.
 
 
Bà Lục Bình lập tức ôm cháu ngoại  lòng mà lạnh mặt, bà xót xa chỉ ôm chặt đứa trẻ mà vỗ lưng mãi, lời  thốt  tự nhiên cũng chẳng dễ  chút nào.
 
 
“Xin  nhé, Vân Lãng nhà  nó nhát  lạ, nhất là mấy loại   xa,   ý , gặp là chắc chắn sẽ ,   chừng tối nay còn về gặp ác mộng nữa chứ.”
 
 
Cái ngữ điệu đặc trưng của các bà lão Thượng Hải với âm cuối “đấy chứ”  diễn tả sự mỉa mai, âm dương quái khí của bà Lục Bình một cách rõ ràng nhất.