Lục Tỉnh Ngôn ôm đầu: “Tớ   hứng thú với việc cắm sừng chồng  khác .”
 
 
Lý Thi Doãn từ nhỏ  lớn lên cùng Lục Tỉnh Ngôn, nếu nhất định  chọn một cặp thanh mai trúc mã trong  lũ trẻ ở khu .
 
 
Thì Lý Thi Doãn chính là thanh mai, còn Lục Tỉnh Ngôn đương nhiên là trúc mã.
 
 
Họ nương tựa    qua tuổi thiếu niên,  qua những năm tháng mà giờ nghĩ  thậm chí  chút hoang đường,  từng buông tay .
 
 
Không    vì hôm nay gặp  bạn học cấp ba  , Lục Tỉnh Ngôn uống một ngụm nước,   bạn   ghế sofa, tầm   chút mơ hồ.
 
 
Một tay cô đặt lên đùi, tay  đặt lên bàn , mái tóc dài  nuôi nhiều năm  dài đến tận eo, mái tóc vàng càng khiến cô trắng phát sáng.
 
 
Lý Thi Doãn tùy tiện đặt đầu  lòng Lục Tỉnh Ngôn, gọi cô như hồi cấp ba: “Ông xã.”
 
 
Rồi cả hai cùng nhớ  cái biệt danh trẻ trâu vớ vẩn , cùng   nghiêng ngả  ghế sofa.
 
 
Mặc dù Lý Thi Doãn  vắt óc suy nghĩ cũng  thể ngờ , cô bạn  mà cô gọi "ông xã" mười mấy năm nay,  thực sự trở thành một nữ tổng tài bá đạo.
 
 
 bây giờ, “bà xã” của nữ tổng tài bá đạo  đá đá nữ tổng tài: “Tối nay tớ  ngủ với .”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn lập tức đau đầu: “Cậu  sợ Lục Vân Lãng đạp trúng con gái chúng  ?”
 
 
Lý Thi Doãn,  mà chồng  công tác buổi tối  dám ngủ một , túm lấy Lục Tỉnh Ngôn  chịu buông tay: “Cậu ngủ giữa tớ và con trai chúng      ?”
 
 
Hay lắm, hóa  cô thành bánh kẹp .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
 may mắn là chiếc giường trong phòng ngủ của Lục Tỉnh Ngôn thật sự  lớn, ngủ thêm hai Lý Thi Doãn nữa cũng  thành vấn đề.
 
 
Lý Thi Doãn coi như Lục Tỉnh Ngôn  đồng ý, vui vẻ  đánh răng, Lục Tỉnh Ngôn  còn cách nào với cô bạn  cô đơn lẻ bóng một , chỉ đành bất lực dọn dẹp phòng khách,   xem con trai.
 
 
Bé Lục Vân Lãng ngủ ngon lành, những lời  bậy bạ của  ruột và  đỡ đầu bé chẳng  gì, cái bụng nhỏ tròn vo lật qua lật , đến cả  thở  cũng thơm mùi sữa.
 
 
Lý Thi Doãn đánh răng xong, hít thở hương bạc hà mát lạnh, nhẹ nhàng trèo lên giường, cùng Lục Tỉnh Ngôn ngắm  khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vân Lãng.
 
 
Mãi , cô đột nhiên khẽ : “Cái mũi nhỏ  đúng là  nó giống y hệt cái thằng đàn ông chó má đó.”
 
 
Thằng đàn ông chó má đó là ai thì  cần   cũng .
 
 
Lục Tỉnh Ngôn bất lực gạt tay cô nàng , khẽ phản bác: “Rõ ràng là giống  nhiều hơn một chút!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-khan-cap/chuong-6.html.]
 
Sửa xong, Lục Tỉnh Ngôn cũng  cho cô nàng  nữa, xoay cục sữa nhỏ , để bé úp  lòng ,  tự cô ngủ giữa bé và Lý Thi Doãn.
 
 
Lý Thi Doãn thì  ngủ , cô tựa đầu  gối của cô bạn  và cùng cô chơi điện thoại.
 
 
Đang chơi thì cô đột nhiên nhớ  chuyện chính, chọc chọc Lục Tỉnh Ngôn: “Cậu  ?”
 
 
Lục Tỉnh Ngôn ngẩng mắt khỏi điện thoại: “Chuyện gì?”
 
 
Lý Thi Doãn chỉ  cục sữa nhỏ trong lòng cô: “Cái ông bố vô lương tâm của nó sắp về  đấy.”
 
 
Đây là  thứ ba Lục Tỉnh Ngôn    nhắc đến Mục Thời Xuyên trong ngày hôm nay.
 
 
Người đàn ông  danh nghĩa là chồng cô, nhưng  nhiều năm  hề liên lạc.
 
 
Nghe , tay Lục Tỉnh Ngôn khựng , cô bình tĩnh đáp: “Không rõ lắm.”
 
 
Lý Thi Doãn dựa  cô, ngẩng đầu lên,  với cô: “Tớ   tớ ,  chỉ Mục Thời Xuyên đang chuẩn  về nước, mà bố    cũng đang chuẩn  chuyển về.”
 
 
Kể từ khi Mục Thời Xuyên  nghiệp cấp ba, bố     chuyển khỏi khu phố , giờ bỗng nhiên  về, hàng xóm láng giềng tò mò bàn tán cũng   gì lạ.
 
 
Chỉ là tin tức  Lục Tỉnh Ngôn   từ , dù  thì  đường về cô  thấy căn biệt thự sáng đèn  .
 
 
Cô trầm tư vài giây,  vẻ mặt như thường cụp mắt xuống, tiếp tục chơi điện thoại: “Vậy…  liên quan gì đến  ?”
 
 
Cái vẻ thờ ơ  của cô lọt  mắt cô bạn     là chuyện đơn giản như .
 
 
Lý Thi Doãn  lạnh hai tiếng, nhéo nhéo cánh tay Lục Tỉnh Ngôn: “Cậu  ơn căng thẳng lên một chút  ? Cái thằng Mục Thời Xuyên chó má đó những năm nay ngoài việc cung cấp một con tinh trùng  thì còn   cái gì? Anh  ung dung tự tại ở Đức  nghiên cứu khoa học,  ông chủ phủi tay, sung sướng c.h.ế.t  , còn  thì ở nhà chăm con quần quật như thế   coi  !”
 
 
Lý Thi Doãn mắng  như s.ú.n.g máy "tút tút tút": “Dã tâm  giành cháu của cha    lộ rõ như ban ngày, sắp mang loa  đường mà rao ! Lục Tỉnh Ngôn tớ cảnh cáo  nếu con trai đỡ đầu của tớ   dâng  cho  khác là tớ thật sự sẽ xử   đấy!”
 
 
Lý Thi Doãn mắng đến đây,  suýt nữa vì hận sắt  thành thép mà động tay với Lục Tỉnh Ngôn, nhưng vì nghĩ đến thằng nhóc trong lòng cô, Lý Thi Doãn đành hạ giọng, mắng một cách vô cùng bực bội.
 
 
Lục Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi điện thoại,  vẻ mặt đầy phẫn nộ của cô bạn , thở phào một  dài.
 
 
Cô xoa dịu gọi Lý Thi Doãn: “Bảo bối.”
 
 
Lý Thi Doãn hừ một tiếng  đầu .
 
 
Lục Tỉnh Ngôn từ từ : “Không  , tớ  sợ họ.”