Cảm nhận cú vung gậy mang theo gió rít sượt qua tai, Trần Thắng dù tính tình ngang ngược, cũng sợ đến trợn tròn mắt.
Hắn còn kịp hồn, một cùi bắp khác rít gió lao tới, "bốp" một tiếng, nện thẳng mặt.
Trần Thắng chỉ thấy như một gậy giáng trúng đầu, cả thế giới tối sầm, còn lấp lánh nữa.
“Á~, con tiện nhân, tao g.i.ế.c…”
Trần Thắng còn c.h.ử.i dứt câu, Kiều Giang Tâm giáng thêm một cùi bắp nữa trúng miệng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cú đó khiến ngã phịch m.ô.n.g xuống đất, hai cái răng vẩu ngoài cũng nhuốm màu đỏ.
Kiều Giang Tâm vác cái sọt nặng mấy chục cân, nhào tới , hai gối thúc thẳng bụng Trần Thắng.
Cú thúc gối khiến cơm sáng trong dày Trần Thắng trào ngược lên tận cổ họng, từ từ trôi xuống.
Kiều Giang Tâm hai tay cầm hai bắp ngô, vung lia lịa như cánh quạt, nện "bốp bốp" mặt Trần Thắng.
“Aaaa~ tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!!!”
Thù mới hận cũ chồng chất, Kiều Giang Tâm tay chút nương tình.
Trần Thắng ban đầu thúc gối, cả co quắp, hai tay theo bản năng ôm bụng.
ngay giây , vội đưa tay lên che mặt.
Kiều Giang Tâm nện bắp ngô trúng ngón tay, đau điếng, rụt tay khỏi mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y , dùng cổ tay để đỡ.
“Aaaa, đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa.”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Năm sáu phút , Kiều Giang Tâm thở hổn hển, Trần Thắng đất đến đẻ cũng nhận , cô bỗng như bừng tỉnh.
Giọng cô cao vút, đầy kinh hoảng: “Trời ơi, gì thế ? Đây, đây đây, là do đ.á.n.h ????”
Nói , Kiều Giang Tâm quanh quất, thấy ai chú ý mới thở phào nhẹ nhõm: “C.h.ế.t c.h.ế.t , lên cơn ?”
“Cô bảo giới thiệu cho một nhà giàu, là tên đấy chứ?”
Lẩm bẩm xong, Kiều Giang Tâm xổm xuống, dùng bắp ngô chọc chọc Trần Thắng: “Này, còn thở đấy? C.h.ế.t thì lên tiếng ~”
Thấy Trần Thắng động đậy, Kiều Giang Tâm tỏ càng hoảng hốt: “Ngươi đừng c.h.ế.t nha, cố ý, kiểm soát bản mà.”
Kiều Giang Tâm , giọng nghẹn ngào: “Làm bây giờ, hôm mất kiểm soát vặn c.h.ế.t bốn con gà nhà , hôm qua mất kiểm soát đ.â.m c.h.ế.t hai con lợn, còn đẩy xe cút kít suýt cán c.h.ế.t tam thúc , hu hu hu ~”
“Tam thúc giờ vẫn còn viện, cứu nữa, ngươi ngàn vạn đừng mệnh hệ gì nha ~”
“Chuyện nhà , nhà còn che giấu giúp . Ngươi mà mệnh hệ gì, chẳng cả thiên hạ đều điên ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-38-mot-phen-gay-ong-dap-lung-ong.html.]
“Vậy bây... hu hu hu. Nghe nhà ngươi giàu, còn đang mong gả nhà ngươi để chữa bệnh đấy ~”
Kiều Giang Tâm nức nở, đưa tay lay Trần Thắng: “Ngươi mau tỉnh , chỉ cần ngươi c.h.ế.t, sẽ xuống tay nhẹ hơn, hu hu hu, ngươi chịu đòn gì hết ?”
“Ta còn phát huy hết sức lực thật sự ~”
Trần Thắng lay một hồi mạnh, cuối cùng cũng tỉnh táo .
Hắn sợ hãi Kiều Giang Tâm, chậm rãi lết sang bên cạnh, tránh xa cô.
“Ngươi, ngươi bệnh điên!”
Kiều Giang Tâm thấy còn sống, mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng hỏi, lập tức hoảng hốt, xua tay lia lịa: “Không , , ...”
Tiếng càng ngày càng nhỏ, như thể còn chút tự tin nào.
“Ta... ... bệnh thể chữa , cũng ngày nào cũng phát bệnh, chỉ là dăm bữa nửa tháng thôi.”
Nói đến đây, Kiều Giang Tâm nhanh hơn, sáp gần Trần Thắng: “Ta cũng ưu điểm, lụng giỏi, còn xinh nữa! Mấy thím trong thôn ai cũng khen lớn lên đoan chính, nhất định gả nhà giàu.”
Trần Thắng chống tay xuống đất, nén đau , cố lết cái m.ô.n.g lùi về : “Ngươi, ngươi, ngươi đừng qua đây, cho ngươi , cưới ngươi , ngươi đừng mơ, đồ điên!”
Kiều Giang Tâm bĩu môi: “Ta chữa thật mà, với bệnh.”
Trần Thắng nào thèm cô , lồm cồm bò dậy định bỏ . Kiều Giang Tâm giang hai tay chặn : “Ngươi ! Coi như ngươi cưới , thì ít nhất ngươi thề là chuyện ngoài, nếu gả ai lấy mất!!”
“Mơ ! Đồ điên, cút ngay cho tao!!”, Trần Thắng mặt đầy sợ hãi, gào lên khản cổ.
Bộ dạng mặt mũi bầm dập tím tái, miệng mấp máy dính máu, trông như dọa Kiều Giang Tâm sợ.
Kiều Giang Tâm hạ giọng, lo lắng : “Xin ngươi đừng ngoài. Ta, , thể bồi thường ngươi, đúng , bồi thường ngươi.”
Trần Thắng cảnh giác Kiều Giang Tâm: “Mày là con nhà quê trồng ngô, mày lấy cái rắm mà bồi thường ? Tao cho mày , nhà họ Kiều các dám gài tao, chuyện xong !”
Kiều Giang Tâm như dọa, lớn: “Ngươi vợ ? Ta thể bồi thường ngươi một cô vợ, là học sinh cấp ba, xinh lắm, ngươi cũng đấy!”
Trần Thắng gạt tay: “Tránh !”
Kiều Giang Tâm vẻ mặt kiên quyết: “Ta thật, cô tên Đặng Tường Thúy, ở quanh trấn các ngươi.”
Trần Thắng khựng . Đặng Tường Thúy thì , học thức xinh , nhưng cũng mắt cao hơn đầu.
Lần còn nhờ đến cửa dạm hỏi, nhưng bố đối phương chê , chỉ đ.á.n.h bà mối chạy về, còn chạy đến tận tiệm hòm c.h.ử.i bới, là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Ngươi thể cưới Đặng Tường Thúy ? Nếu ngươi thật, chuyện hôm nay coi như xóa sổ, chuyện ngươi điên, đảm bảo nửa lời.”, Trần Thắng đang nổi điên bỗng dịu xuống.
Kiều Giang Tâm đảo mắt: “Cưới xem bản lĩnh của ngươi, nhưng dù , ngươi cũng thiệt, tệ nhất cũng vớ một mớ tiền!”
Thấy Trần Thắng nghi ngờ , Kiều Giang Tâm : “Ngươi , chị dâu của Đặng Tường Thúy chính là cô , cô giới thiệu cho ngươi . Đến lúc đó, ngươi cứ cô nhận tiền sính lễ, biên lai, đến cửa đón Đặng Tường Thúy là . Trưởng tẩu như mà...”