Trâu Niệm như mất hết sức lực, trở lại trên ghế sofa, nằm cuộn mình lại...
Khi ý thức cô trở nên mơ hồ, sắp sửa thiếp đi thì nghe tiếng người ta mở cửa phòng, sao họ có thể mở nhỉ? Thẻ phòng này chỉ có một mình cô mở được thôi.
Ngay sau đó là giọng nói lễ phép vang lên: “Anh Nguyễn, thuốc giải rượu sẽ được đưa tới nhanh thôi, mời anh vào trong nghỉ ngơi trước ạ.”
“Ra ngoài đi.”
Giọng nói trầm thấp này là của Nguyễn Duật Nghiêu.
Cửa phòng đóng lại ——
Làm sao Nguyễn Duật Nghiêu vào được phòng này? Trâu Niệm miễn cưỡng gượng người ngồi dậy, Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy cô thì cũng ngẩn người giây lát; thấy cô đứng dậy rồi lại ngã xuống, anh không khỏi ngạc nhiên.
Trâu Niệm nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu đi nhanh tới chỗ mình.
“Cô sao thế?” Nguyễn Duật Nghiêu thấy cả người cô mướt mồ hôi, anh định đỡ cô dậy, nhưng cô đẩy anh ra: “Cách xa tôi chút... đi ra ngoài...” Ngay cả Trâu Niệm cũng hoảng sợ trước giọng nói của mình, âm thanh phát ra từ miệng cô dịu dàng ghê gớm, dịu tới độ không kìm chế nổi.
Bàn tay nhỏ nhắn của phụ nữ đẩy đẩy lồng n.g.ự.c mình, mềm mại không xương, cho dù cách một lớp áo vest và áo sơ mi cũng khiến cơ thể Nguyễn Duật Nghiêu nhóm lửa, cháy bùng đến độ khó lòng ức chế! Sau cùng Trâu Niệm không lên tiếng nổi nữa, cô nằm xuống ghế sofa, nhiệt độ cơ thể lại nóng lên.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu thâm sâu mà nóng rực, như đang thiêu đốt ——
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-111.html.]
Đầm của Trâu Niệm ướt đẫm, lớp áo dán sát cơ thể thon thả nuột nà của cô, cô biết bản thân mình có vấn đề, nhưng ý thức được mọi chuyện dần dần không theo ý cô nữa, cô đẩy Nguyễn Duật Nghiêu... miệng thì bảo “đi ra ngoài”, nhưng lại hóa thành tiếng kêu gọi khát khao... tiếng kêu ấy không ngừng phát ra từ cánh môi căng mọng.
Ngón tay trắng muốt của cô túm lấy áo sơ mi của anh: “Ưm...” Khoảng cách giữa hai người vốn đã sát sao, nay bị ngón tay nhỏ túm lại càng gần. Mùi hương phụ nữ... không ngừng quấn quanh hơi thở của Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh chỉ là người đàn ông bình thường, tất nhiên không kìm được.
Ngay khi anh chìm trong cơn mê, nhận ra mình có điểm khác lạ, anh đã kìm nén cơn nóng ran ở bụng dưới, ngồi xuống ghế sofa, đỡ Trâu Niệm lên và hỏi: “Cô...” Nhưng còn chưa hỏi xong, Trâu Niệm đã lả người, khuôn mặt cô ướt đẫm mồ hôi, cô ngã xuống ngay giữa hai chân anh...
Trâu Niệm nhắm nghiền mắt, trong cơn mê, cô hoàn toàn không biết mình ngã trúng chỗ đó, khuôn mặt cô cứ cò cọ giữa hai chân anh, miệng không ngừng phát ra tiếng rên ư ử trêu chọc người khác...
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô gái nằm trong lòng mình, phần bụng dưới đột nhiên căng lên —— anh cúi xuống bế cô dậy, để cả người cô xụi lơ trong lòng mình; hai tay anh giữ chặt người cô, nói với cô bằng chất giọng khàn khàn: “Trâu Niệm, đêm nay cô và tôi đều bị người ta chuốc thuốc, cô hiểu chứ?”
“Ưm...”
Cô chỉ cảm thấy môi anh rất đẹp, ngũ quan tinh tế. Cô dứt khoát hôn anh, nếm hương vị lạnh lẽo trên đôi môi, càng lúc càng tham lam hôn lấy hôn để. Cô ngồi với tư thế khóa chắc người anh, đôi tay trắng nõn vòng quanh ôm cổ, cơ thể không ngừng cọ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Người đẹp đang ở trong lòng mình, Nguyễn Duật Nghiêu mở to đôi mắt thâm sâu nóng rực, hầu kết anh không ngừng cử động. Anh nhìn cô, mạnh bao hôn cái miệng nhỏ, mút lấy, từ miệng cô chuyển qua cổ, anh nhíu mày —— đè cô xuống dưới thân mình, cởi áo vest và ném xuống đất.
Trâu Niệm thở hổn hển, n.g.ự.c cô phập phòng, hai chân không ngừng quẫy đạp dưới thân người đàn ông. Cô cảm giác được có bàn tay to nắm lấy m.ô.n.g mình, sau đó dời xuống phía dưới, xoa nắn cái nơi trắng trẻo giữa hai chân cô.
Quần áo cởi sạch, cơ thể cường tráng của người đàn ông lên lên xuống xuống cơ thể người phụ nữ. Nguyễn Duật Nghiêu áp sát tai cô, nói khẽ: “Dạng hai chân ra... ưm, cho tôi...”