Nguyễn Duật Nghiêu duỗi cánh tay ra, đẩy mở cửa.
"Ah." Trâu Niệm hét lên một tiếng, người đã bị anh bế lên.
Trâu Niệm sợ hãi, ôm lấy cổ anh nói với anh: "Thả em xuống...."
"Không thành vấn đề, đối với anh, em thật sự rất nhẹ...." Giọng anh trầm khàn, cánh tay có lực bế cô đi thẳng tới phòng ngủ của cô, đặt cô lên giường, hôn lên trán cô, tất cả những hành động này, Nguyễn Duật Nghiêu làm rất thận trọng cẩn thận, không dám làm cô và đứa trẻ trong bụng bị thương.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay lên dùng ngón tay thon dài tháo cởi cà vạt, đi tới cửa, đóng cửa phòng ngủ lại.
Trâu Niệm nằm trên giường, nhìn anh, anh thật sự rất có lực, người đàn ông này dần dần đi về phía cô, cà vạt được anh tiện tay ném trên chiếc sofa nhỏ một người ngồi.
Anh đi tới, chống hai cánh tay lên giường, cơ thể nam tính đè lên người cô, anh hỏi: "Nhớ anh không."
"Không biết." Câu nói này là Trâu Niệm nói thật.
Thế nào gọi là nhớ, là sự nhớ nhung nhiều ngày không gặp, chỉ có khoảng thời gian ở Bắc Kinh là đã từng có, cảm giác nhớ anh mỗi ngày lúc bình thường, chắc không thể gọi là nhớ được.
Anh cúi người, hôn lên môi cô, hôn tới mức khiến cả người cô mềm nhũn, thở gấp dồn dập, bàn tay lớn của người đàn ông xoa nắn bầu n.g.ự.c tròn trịa của cô, nhào nặn cơ thể cô, cơ thể cô như thể hóa thành nước dưới người anh, anh khàn giọng nói: "Vẫn không nhớ sao."
Trâu Niệm nhắm mắt lại.
Sau đó, chậm rãi mở ra, trong ánh mắt, có một dục vọng bị anh dụ dỗ lôi kéo, không cách nào tiêu tan.....
Cô không nói chuyện.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi người, hôn lên môi và tai cô, đầy mê hoặc nói: "Muốn không, muốn anh không, nói cho anh biết....có muốn l.à.m t.ì.n.h với anh không.
Trâu Niệm, có thể có được không?"
"Có thể nhẫn nhịn không." Trâu Niệm nhíu mày, cô cũng không chắc có thể làm được không.
Cô cũng rất có cảm giác, nhưng, đứa trẻ mới hơn hai mươi ngày, vẫn chưa đi bệnh viện kiểm tra qua....Có điều, nhẹ một chút, chắc không có vấn đề gì.
Vì sự khỏe mạnh của đứa trẻ, vì cô, cũng vì mình với tư cách là người cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1151.html.]
Trâu Niệm thấy anh nhẫn nhịn, có chút đau lòng: "Nếu như anh quá khó chịu, vậy anh chậm một chút....."
"......" Nguyễn Duật Nghiêu nhìn cô, vẻ mặt do dự.
Cuối cùng lắc đầu, vẫn là không cần.
Anh tới toilet, rửa mặt qua loa bằng nước lạnh để tiêu tan dục vọng.
Trong phòng khách, Trâu Niệm mở TV, nếu không sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Nguyễn Duật Nghiêu đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, bảo cô nằm lên đùi anh.
Nguyễn Duật Nghiêu thở dài, ngồi trên sofa nhưng vẫn phải đè nén cảm giác dục vọng, bụng dưới căng cứng, chạm vào da thịt cô, ngửi hương thơm trên người cô thì sẽ muốn.
Có lẽ là, một mình quá lâu quá lâu rồi.
Không chịu được sự hấp dẫn từ mùi thơm cơ thể của người phụ nữ mình thích.
Trâu Niệm gối đầu lên chân anh, nhắm mắt nhẹ giọng nói, "Thứ hai em sẽ xin nghỉ một tiếng, tới bệnh viện hỏi bác sĩ, em không tin đáp án tra trên mạng lắm."
"Ừm, hỏi xem." Nguyễn Duật Nghiêu đồng ý.
Mê Truyện Dịch
Anh lần nữa nhắc tới vấn đề sống chung.
"Tại sao không muốn?" Với anh mà nói, sống chung, hoặc như thế này, thì có khác gì với sống chung.
Dù sao thì, cô cũng đã vượt qua được rào cản tâm lý.
Tay anh, đặt lên chiếc bụng nhỏ của cô.
Trâu Niệm nắm lấy ngón tay anh, đùa nghịch, rất thích các khớp xương của anh, nhìn rất có lực, cô thẳng thắn nói: "Không ở cùng anh, thỉnh thoảng gặp mặt thế này, em sẽ có thể tự mình điều chỉnh tâm trạng của em.
Chúng ta rồi cũng sẽ cãi nhau, sống với nhau lâu ngày, thì sẽ giống như những cặp vợ chồng bình thường, em hiển nhiên sẽ xem anh thành chồng em, anh cũng vậy hiển nhiên sẽ xem em là vợ anh, rất nhiều người đều nói lúc yêu đương và sau khi kết hôn sẽ có khác biệt rất lớn, nhưng, với em mà nói, gặp được đúng người, một người tốt, yêu đương và kết hôn, giữa hai người có lẽ sẽ không có khác biệt đặc biệt lớn, nhưng lại không thể nói một cách chắc chắn rằng, không có chút khoảng cách nào.....nhất định là sẽ có."
“……” Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, tâm tư của anh về mặt tình cảm không tinh tế như phụ nữ, còn suy nghĩ của Trâu Niệm, thì tương đối nhiều.
Cô lại nói: "Nếu em và anh sống chung với nhau, em sẽ bị gò bó mất....anh sẽ quản em nhiều hơn bây giờ, việc này anh không cần phải thừa nhận, bởi vì chúng ta giống nhau, là kiểu người có cảm giác thì sẽ có hành động, nếu như sống với nhau lâu ngày, em cũng sẽ quản anh, ví dụ như anh về muộn, ví dụ như anh uống rượu, ví dụ như anh đã gặp người phụ nữ khác, em đều sẽ để ý những chuyện này, để ý rồi thì sẽ có xung đột, có xung đột thì sẽ có cãi nhau, tính cách không hợp, tới một ngày em không chịu đựng nỗi nữa thì sẽ chia tay với anh, giống như em gả cho Tô Chính Đông, em không còn cách nào khác nên mới gả cho anh ta, nhưng, kể từ ngày gả cho anh ta, thì em liền nghĩ đủ mọi cách để ly hôn.