Con trai chưa từng cặp kè với Tô Tư, Tô Tư mang thai, hơn nữa tuổi thai còn nhỏ, điều đó có nghĩa là trong thời gian Tô Tư qua lại với con trai mình, cô ta cũng phát sinh quan hệ với một người đàn ông khác, điều này thật hoang đường!
Trong cơn tức giận, gia đình bạn trai của Tô Tư đều rời khỏi bệnh viện, còn yêu cầu một lời giải thích vào hôm khác!
Sẽ không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Tô Tư nữa.
Ai sẽ thương hại một người phụ nữ không biết yêu bản thân mình chứ?
Tô Chính Đông không nói gì, cũng không ai để ý tới anh ta, ngược lại tâm tư của anh ta cũng không ở chỗ Tô Tư...
Trâu Niệm luôn lo lắng, nhắm mắt cầu nguyện đứa nhỏ không sao, dù sao thì đó cũng là một mạng sống nhỏ bé. Cho dù Tô Chính Đông không muốn thì cô tin rằng Tô Tư vẫn muốn giữ lại. Cho dù Tô Tư phải một mình nuôi nấng đứa bé, thì có lẽ cô ta cũng sẽ bằng lòng giữ lại.
Trên hành lang không có người ngoài.
Trịnh Lan hỏi: “Cô có biết Tiểu Tư đang mang thai đứa con của ai không?”
"Không biết." Trâu Niệm đáp.
Cho dù cô biết cũng không thể nói ra, cũng không thể nói cho Trịnh Lan biết.
Tô Chính Đông im lặng không nói gì, anh ta cũng không định thừa nhận.
Bản thân anh ta cũng không biết là sợ mẹ trách mắng, hay là sợ Trâu Niệm nghe thấy, cho nên mới lựa chọn không nói ra.
“Cô thậm chí còn không biết bình thường nó tiếp xúc với ai sao?” Trịnh Lan tức giận.
Trâu Niệm chưa bao giờ có ý định can thiệp vào chuyện của gia tộc này, nên giữ im lặng là đúng đắn.
Trịnh Lan nhìn con trai mình với ánh mắt nghi ngờ.
Tình cờ, Trâu Niệm cũng chú ý đến... Trịnh Lan là một người rất thông minh. Một người là con trai của mình, một người là con gái nuôi mà mình nắm trong lòng bàn tay, làm sao bà ta có thể không hiểu được chân tướng chứ?
Phẫu thuật vẫn đang được tiến hành...
Khoảng tám giờ tối, ca phẫu thuật kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1221.html.]
Bác sĩ thông báo rằng đứa trẻ đã không còn nữa.
Tô Tư được đẩy vào phòng bệnh, được gây mê nên chưa tỉnh lại.
Trịnh Lan theo vào phòng bệnh, nghe bác sĩ nói những lời này. Tô Chính Đông vào phòng bệnh rồi đi ra ngoài làm các thủ tục.
Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, trong phòng bệnh, Trịnh Lan nói: “Tìm một y tá đến chăm sóc nó.”
Bệnh viện sắp xếp một điều dưỡng viên đến chăm sóc, Trịnh Lan nói tiền không thành vấn đề, chỉ cần chăm sóc tốt cho người là được.
Trong bệnh viện chỉ còn lại Tô Chính Đông và Trâu Niệm.
Trâu Niệm rất tiếc đứa con của Tô Tư đã không còn nữa, mang thai rồi lại mất đi đứa con sẽ rất đau đớn.
"Ra ngoài đi..." Tô Chính Đông nói.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm cùng anh ta đi ra ngoài, ngồi ở hành lang trên ghế, Tô Chính Đông cúi đầu, không nói gì.
"Hiện tại tâm trạng thế nào?" Ánh mắt Trâu Niệm bình tĩnh nhìn anh ta.
"Cái gì?" Tô Chính Đông ngẩng đầu hỏi, không hiểu Trâu Niệm có ý gì.
Trâu Niệm vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, liếc nhìn cửa phòng bệnh, nói với anh ta: “Tôi biết, đứa bé này là của anh.”
Vẻ mặt của Tô Chính Đông rất kinh ngạc, anh ta cho rằng chuyện này chỉ có anh ta và Tô Tư biết, không có người thứ ba biết. Anh ta thậm chí chưa từng nghĩ rằng người mà anh ta muốn giấu nhất là Trâu Niệm, lại biết chuyện này.
Dây thần kinh vốn đang căng thẳng của anh ta bỗng nhiên thả lỏng.
Biết rồi thì thôi, sau này anh ta sẽ thấy thoải mái hơn khi không cần giấu giếm điều gì.
Anh ta gật đầu, cau mày: “Đúng vậy, là của tôi.”
Anh ta dường như rất đau khổ, vì điều gì mà đau khổ?
Anh ta nói: “Đứa trẻ là ngoài ý muốn, thực sự là ngoài ý muốn.”