Phía sau Trâu Niệm là vách tường lạnh buốt, phía trước là thân thể nóng rực của Nguyễn Duật Nghiêu. Loại cảm giác lạnh nóng giao hòa khiến thân thể cô buồn bực và đau đớn, cảm giác trống rỗng cũng càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cô gọi tên của anh, yếu ớt cầu xin anh giúp đỡ, nhưng những tiếng rên rỉ của cô chẳng mấy chốc đã bị anh nuốt hết. Cô ở trong lòng bàn tay anh, cả người mềm mại như một vũng nước...
Ngón tay thon dài của Nguyễn Duật Nghiêu nhanh chóng trút bỏ làn váy của Trâu Niệm, bởi vì sau khi làm xong cô vẫn còn phải mặc lại, thế nên anh phải cẩn thận một chút, không thể xé rách.
Anh nhẹ nhàng kéo khóa xuống, cởi chiếc váy ngắn của cô ra, vòng tay quanh eo cô để ôm sát cô vào người mình, cảm nhận những biến hóa của thân thể cô.
Lúc này, Trâu Niệm đã giống như một mớ hỗn độn không rõ.
Nụ hôn và cái ôm của Nguyễn Duật Nghiêu mang đầy tính xâm lược, anh xâm chiếm cô ngay khi cô gần như sụp đổ. Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng hưng phấn, quần áo của hai người rơi rải rác từ ngoài cửa kéo dài đến tận chiếc ghế sofa trong phòng. Lúc này bên ngoài vô cùng yên tĩnh, ở phía xa xa, Hướng Dương và Lục Nguyên đang chờ bọn họ ở bên bàn ăn.
Nguyễn Duật Nghiêu không cho phép cô ngượng ngùng. Anh đỡ cô đặt lên sofa, để lưng Trâu Niệm tựa lên ghế da mềm mại. Đối mặt với thân thể nam tính tráng kiện của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm không dám thở mạnh, hoàn toàn bị anh khống chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1302.html.]
Hai cỗ thân thể triền miên, Nguyễn Duật Nghiêu men theo con đường ẩm ướt của cô mà tiến vào bên trong. Bên trong cô nóng đến mức anh thở hổn hển, Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ nhàng há miệng ngậm lấy vành tai của cô, rồi tiến đến bên môi cô. Những tiếng rên rỉ, những tiếng thở dốc của Trâu Niệm đều bị anh nuốt trọn.
Anh luồn tay vào trong tóc cô, cố định thân thể run rẩy của cô, lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào bầu n.g.ự.c mềm mại của cô...
Anh nhắm đôi mắt đang cháy bỏng tình yêu, ngọn lửa trong cơ thể khiến giọng anh khàn đi, anh hôn lên mắt cô để an ủi và vỗ về cô, thân dưới tăng cường tốc độ đưa đẩy: “Anh không thể nào kiềm chế được, Niệm Niệm, đừng xấu hổ... Thả lỏng ra... Không ai nghe được tiếng của chúng ta đâu, em đừng sợ, cho anh, được không?”
Anh gọi cô là Niệm Niệm, anh cũng không nhẫn nhịn được nữa. Mỗi khi nghe người khác gọi cô là Niệm Niệm, trong lòng anh đều ghen ghét vô cùng, anh cũng muốn được gọi cô một cách thân mật như thế.
Nguyễn Duật Nghiêu thổi khí bên tai Trâu Niệm, mỗi một câu an ủi là một lần đâu vào nơi sâu nhất trong thân thể cô. Trâu Niệm nhắm chặt mắt lại, hai tay bám chặt lấy cánh tay anh.
Mê Truyện Dịch
Anh muốn dịu dàng với cô, anh lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, nhưng thân thể của đàn ông có đôi khi khó có thể điều khiển theo ý mình. Anh điên cuồng đ.â.m vào rút ra trong cơ thể cô, muốn cho cô nhiều hơn, muốn mang lại cho cô càng nhiều hương vị của hạnh phúc, muốn chiếm hữu cô cả đời này, và cả đời sau, mãi mãi không bao giờ dừng lại...
Nơi tư mật của hai người đã nhớp nháp không thể nào tả nổi, cảm giác ẩm ướt và nhờn dính tiến vào trong thân thể cô, khó chịu vô cùng. Trâu Niệm vô thức muốn chạy trốn, nhưng Nguyễn Duật Nghiêu không cho cô được như ý. Dần dần, khoái cảm như thủy triều ập đến khiến Trâu Niệm mụ mị đầu óc, cảm giác bên trong được lấp đầy khiến cô say mê, cô cũng không muốn chuyện này kết thúc.
Trâu Niệm tựa trên ghế sofa, Nguyễn Duật Nghiêu chống hai tay bên ghế, thứ to lớn của anh điên cuồng đ.â.m vào rút ra trong cơ thể cô...