Toàn thân Trâu Niệm không một mảnh vải che thân, thứ đỏ trắng nam tính trắng trợn của Nguyễn Duật Nghiêu không ngừng to lên, cứng rắn chọc vào bụng cô. Anh không cho cô cơ hội đỏ mặt, nhanh chóng ôm lấy gáy cô, điên cuồng hôn lên...
Hô hấp giao hòa, hơi thở quấn quýt, Nguyễn Duật Nghiêu vuốt ve dọc theo phần eo của cô lên trên, tiến đến nhào nặn bầu n.g.ự.c sung mãn của cô, đôi môi hôn hít lên n.g.ự.c cô, tạo thành những vết đỏ loang lổ.
Trâu Niệm cảm thấy khó chịu, hai chân không nhịn được mà cử động một chút, nhưng lại bị anh ngăn lại. Anh không cho phép cô cự tuyệt, càng không cho cô chạy trốn, anh chỉ muốn nghe thấy những tiếng rên rỉ thâm nồng của cô mà thôi...
Lúc này Trâu Niệm cũng đã xụi lơ trong lòng Nguyễn Duật Nghiêu, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ bị kìm nén, anh hôn cô nhẹ nhàng, mỗi lúc một sâu hơn, như muốn hôn sạch sẽ con người cô.
Anh há miệng ngậm lấy cánh môi và vành tai của cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, bàn tay to lớn nhào nặn n.g.ự.c cô, sau đó một tay vuốt dọc em cô xuống đến mông. Nguyễn Duật Nghiêu vừa thở hổn hển vừa nói: “Ở cùng anh đi... Anh bị em tra tấn đến sắp phát điên rồi, Niệm Niệm, thân thể anh kìm nén đau quá...”
Anh đang muốn ám chỉ đến hạ bộ của mình.
Trâu Niệm không biết là mình có phải đã bị anh mê hoặc hay không, cô m.ô.n.g lung mở mắt ra nhìn anh. Yết hầu của Nguyễn Duật Nghiêu giật giật, vẻ mệt mỏi trong mắt hoàn toàn tan biến, hóa thành ngọn lửa mãnh liệt. Ánh mắt của anh thực sự có thể khiến người ta say đắm, ánh mắt Trâu Niệm ướt át, anh gọi cô là Niệm Niệm, cách xưng hô này khiến cô rất vui vẻ, trong lòng cũng mềm mại đi không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1311.html.]
Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, hôn lên mặt anh, hôn lên cổ anh. Cánh tay của Nguyễn Duật Nghiêu chống đỡ thân thể của cô, cười tà mị.
“Anh muốn cho em tất cả mọi thứ của anh...” Động tình như mặt nước tràn ra, Nguyễn Duật Nghiêu nghiêm túc nói, giọng nói trầm khàn tràn đầy từ tính, đôi mắt anh chăm chú nhìn Trâu Niệm ở trong vòng tay mình.
Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ nhẹ nhàng nhàng hôn lên môi cô.
Thân thể hai người kề sát vào nhau, n.g.ự.c của Trâu Niệm càng lúc càng trở nên mẫn cảm, khiến cho Nguyễn Duật Nghiêu không nhịn được mà khẽ hôn một cái. Anh khẽ hôn lên bờ môi đã hơi sưng lên của cô, dần dần biến nụ hôn trở nên sâu hơn, nuốt hết những tiếng rên tỉ tiêu hồn của cô.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu hoàn toàn nắm được Trâu Niệm trong lòng bàn tay, hạ thân của anh lúc này đã sưng tấy đến phát đau, nhưng anh vẫn chưa tiến vào ngay mà liên tục cọ xát với thân thể cô. Toàn thân Trâu Niệm căng cứng, cô thấp giọng nỉ non, muốn anh giải quyết nhanh một chút, làm xong thì mau ra ngoài. Thời gian trôi qua dài, Hướng Dương và Lục Nguyên chắc chắn sẽ đoán già đoán non.
Móng tay của cô ghim chặt vào lưng anh, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra. Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy cô như vậy thì biết cô gần như sụp đổ rồi.
Chờ đến khi Trâu Niệm gục trên người anh mà thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng thì Nguyễn Duật Nghiêu mới tiến vào trong thân thể cô. Cảm giác trướng đầy và tê dại lập tức truyền khắp toàn thân, Trâu Niệm vô thức kẹp chặt hai chân lại. Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, chậm rãi di chuyển, anh vừa đưa đẩy vừa vươn tay xoa nắn n.g.ự.c cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô: “Ưm... Thả lỏng một chút... Đừng kẹp chặt như thế...”