Chia tay?!
Chia tay cái mẹ gì vậy? Hướng Dương mới tỉnh ngủ ngơ ngơ ngác ngác, ai chia tay với anh ta? Ai từng ngủ với anh ta?
Người này chẳng lẽ là uống nhiều quá nên hơn nửa đêm còn phát điên à?
Buổi sáng, tại Hồng Viễn.
Trâu Niệm bận rộn đến hơn mười giờ, sau đó nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo.” Trâu Niệm nhìn thấy dãy số lạ gọi đến, cô không biết là ai, thế nên lúc nghe điện thoại rất lễ phép.
“Là dì, mẹ của Duật Nghiêu...” Đối phương nói.
Trâu Niệm lập tức hít sâu một hơi: “Chào dì ạ.”
Hô hấp của Trâu Niệm như cứng lại, nói chuyện cũng cung kính hơn rất nhiều, trong giọng nói còn mang theo chút sợ hãi. Tiêu Ngọc Hoa nghe ra được cảm xúc của cô thì vừa cười vừa nói: “Cháu không cần phải căng thẳng như vậy đâu, dì không phải người hung dữ, dì chỉ muốn hỏi cháu là cuối tuần này cháu có thời gian hay không, nếu có thời gian thì cùng dì đi dạo phố mua ít đồ... Con của một người thân trong nhà dì sắp đầy tháng, dì muốn mua quà tặng, cháu đi cùng dì, có thể tham mưu cho dì vài món đồ.”
Tiêu Ngọc Hoa ở dưới lầu gọi điện thoại, Trác Địch vừa mới rời giường, đứng ở lầu hai vô tình nghe thấy được cuộc gọi điện thoại này thì không tiếp tuc đi xuống nữa. Cô ta âm thầm tò mò, không biết mẹ chồng mình đang gọi điện cho ai, đang rủ ai cuối tuần ra ngoài mua sắm?
Mẹ chồng cô ta giới thiệu mình là mẹ của Duật Nghiêu, như vậy thì đối phương nhất định là người quen của Nguyễn Duật Nghiêu. Người có thể đi cùng mẹ chồng ra ngoài mua đồ, vậy thì chắc chắn không phải đàn ông, mà là phụ nữ!
Tiêu Ngọc Hoa và Trâu Niệm nói chuyện với nhau thêm vài phút nữa, hỏi Trâu Niệm làm việc có vất vả không, công việc có áp lực nhiều không?
Sau cùng, Tiêu Ngọc Hoa nói không quấy rầy Trâu Niệm làm việc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1314.html.]
Nói xong, Tiêu Ngọc Hoa cúp máy trước.
Dì bảo mẫu đang bận rộn ở bên ngoài.
Tiêu Ngọc Hoa đi ra mảnh vườn nhỏ bên ngoài, nhàn nhã tưới nước cho hoa cỏ, cắt tỉa lá thừa, đồng thời nói chuyện với con dâu lớn. Cả hai người bọn họ đều thích làm mấy việc hoa hoa cỏ cỏ này.
Sau khi xác định trong phòng khách không có người nào nữa thì Trác Địch mới mặc đồ ngủ đi xuống lầu...
Trái tim cô ta đập thình thịch, Trác Địch rón rén đi tới trước điện thoại di động của mẹ chồng đang đặt trên bàn.
Cô ta nhìn thoáng qua vườn hoa nhỏ bên ngoài, ánh mắt chán ghét nhìn về phía mẹ chồng. Trác Địch vẫn luôn không thích người mẹ chồng này, thế nhưng ở trước mặt thì vẫn phải suốt ngày nịnh nọt bà ta, cho dù chán ghét đến đâu thì cũng phải ngụy trang không cho ai biết.
Nói một cách chính xác hơn thì cô ta không thích người nào trong cái nhà này cả, cô ta chỉ thích một mình chồng của mình là Nguyễn Duật Nghiêu mà thôi, yêu điên cuồng.
Trác Địch ngồi xuống, nhanh chóng cầm điện thoại di động của mẹ chồng lên, ấn mở lịch sử cuộc gọi. Cô ta nhanh chóng nhớ kỹ số điện thoại này, cảm thấy dãy số đó hơi quen mắt, sau đó lập tức chạy lên lầu gọi thử.
Trác Địch nhập số điện thoại kia vào máy mình, chuẩn bị gọi thử.
Mê Truyện Dịch
Sau khi ấn nút gọi, điều khiến cô ta không thể tin được chính là, điện thoại của cô ta hiện đang gọi cho Trâu Niệm!!
Điện thoại di động của cô ta có lưu số điện thoại của Trâu Niệm...
Cuộc gọi còn chưa báo kết nối thì Trác Địch đã lập tức tắt đi.
Cô ta tròn mắt kinh hãi, mẹ chồng của cô vậy mà lại có liên hệ với Trâu Niệm?