Thực ra trong lòng Trâu Niệm hiểu rất rõ, thiên tai và nhân họa đều là những chuyện không thể nào tránh khỏi. Cho dù Nguyễn Duật Nghiêu có che chở cho cô như thế nào đi nữa thì cũng không thể hoàn toàn tránh hết. Trác Địch nói đúng, anh là con người chứ không phải thần tiên, có một số chuyện cũng vượt ra khỏi phạm vi năng lực của anh.
Hai tay cô run rẩy đỡ lấy mặt anh, Trâu Niệm nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy mệt mỏi của Nguyễn Duật Nghiêu, trong mắt anh hằn đầy tia máu, anh thực sự đã mệt mỏi lắm rồi.
Cô nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh, thì thầm: “Em đồng ý với anh, em sẽ ở bên anh. Sau này chúng ta đừng ra ngoài ăn cơm nữa, em sợ bị người khác nhìn thấy. Chúng ta ăn ở nhà thôi, thực ra tài nấu nướng của em cũng không tệ lắm đâu...”
Cuối cùng Nguyễn Duật Nghiêu cũng thỏa mãn được mơ ước của mình, hai người đã sống chung với nhau.
36 năm trôi qua, anh đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng từng gặp không ít người. Mỗi một thời kỳ, mỗi một giai đoạn, anh đều gián tiếp tiếp xúc với phụ nữ, cũng từng gặp những người phụ nữ hợp khẩu vị của mình, trưởng thành có, ngây thơ có, hoạt bát đáng yêu cũng có, nhưng mà chưa từng có ai có thể ở trong trái tim anh quá lâu.
Có rất ít người mà anh yêu đến mức muốn lên giường, chỉ có Trâu Niệm là khác biệt.
Trước khi gặp Trâu Niệm, anh chưa từng có loại cảm giác này với những người phụ nữ khác. Anh chưa từng muốn ngủ cùng người phụ nữ nào, càng không muốn sống chung với người phụ nữ nào, chưa từng có chuyện anh muốn dốc hết khả năng của mình để bảo vệ ai.
Từ khi gặp cô thì anh cũng là lần đầu tiên sợ nhìn thấy nước mắt phụ nữ.
Sau khi xong chuyện, Nguyễn Duật Nghiêu ôm cô mà ngủ, không ngừng dỗ dành thuyết phục cô về chuyện sống chung với mình. Đứa trẻ cần có mẹ, nhưng mà, đứa trẻ cũng cần có cha, thai giáo là trách nhiệm của cả hai người.
Nguyễn Duật Nghiêu đã hạ thấp bản thân mình đến hết mức, Trâu Niệm là người phụ nữ đầu tiên có thể khiến anh làm ra những chuyện như vậy.
Trâu Niệm còn chưa ngủ, cô mệt mỏi nằm xụi lơ trong n.g.ự.c anh. Cô rất thích nghe những lời nói an ủi này của anh, thích cái cách anh tiếp thêm dũng khí cho cô. Ai cũng có tâm lý lừa mình dối người, Trâu Niệm cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1343.html.]
Chẳng qua là khi nghe câu nói kia của anh thì cô không nhịn được mà bật cười, Nguyễn Duật Nghiêu vậy mà còn biết cả chuyện “thai giáo” cơ đấy...
(Thai giáo được hiểu là phương pháp giáo dục thai nhi ngay từ trong bụng mẹ, nhờ đó thai nhi được kích thích phát triển các tiềm năng về cả thể chất và trí tuệ, dễ dàng làm quen với cuộc sống bên ngoài ngay sau khi chào đời.)
Mê Truyện Dịch
Cô nằm trong vòng tay anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trâu Niệm đêm đó không trở về, Hướng Dương nửa đêm tỉnh dậy sang phòng Trâu Niệm, thấy phòng cô vẫn trống không thì cũng đoán được đêm nay cô sẽ không về.
Hướng Dương nhát gan, nằm ở trên giường lo lắng đề phòng cả đêm.
Buổi sáng, Trâu Niệm được Nguyễn Duật Nghiêu đưa về nhà, Hướng Dương nhìn thấy cô không sao thì mới yên tâm.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu với Hướng Dương một cái xem như chào hỏi, sau đó mới rời đi.
“Hôm qua em ở nhà anh ta à?” Hướng Dương hỏi.
Trâu Niệm mua bữa sáng, hai phần, một phần cho cô, một cho Hướng Dương.
Hướng Dương lại gần: "Hôm qua không phải là hai người cãi nhau đó chứ?”
Trâu Niệm quay đầu nhìn Hướng Dương: “Ừm, đúng là có cãi nhau, nhưng mà mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi, không phải chuyện to tát gì đâu, chị yên tâm đi, em biết tiến lùi mà.”
Hướng Dương gật đầu: “Thế là tốt rồi, chị chỉ sợ em bị mắc kẹt trong vũng bùn đó.”