Mùi sữa tắm của anh rất nhạt, nếu như không phải dính sát vào da thịt thì căn bản sẽ không ngửi thấy. Trâu Niệm không biết liệu mình có phải là người phụ nữ duy nhất may mắn được ngửi thấy mùi sữa tắm thanh đạm trên người Nguyễn Duật Nghiêu hay không, bởi vì cô phải ghé sát vào da thịt của anh thì mới ngửi thấy được.
Trâu Niệm đẩy Tô Chính Đông ra, nhưng mà, cho dù anh ta có lùi về phía sau một bước thì vẫn nhất quyết không chịu buông bàn tay mềm mại của cô ra. Anh ta cười nói: “Niệm Niệm, ngày kết hôn anh đã hiểu lầm em, anh không nghĩ Tô Tư lại có thể tính kế anh và em như thế. Anh bị cô ta lừa, anh đáng chết, anh đã khiến em phải chịu ấm ức, chúng ta...”
“Chúng ta không có khả năng!” Trâu Niệm kiên định nói như c.h.é.m đinh chặt sắt, ngắt lời Tô Chính Đông.
Tô Chính Đông trừng mắt nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của Trâu Niệm, bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô càng thêm dùng sức hơn!
“Nếu như anh ra sức nịnh nọt lấy lòng mẹ em, rồi còn nói với mẹ em là em đã cắm sừng anh thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ?
Em đoán thử xem, có khi nào mẹ em sẽ trách móc em không? Hay là mẹ em sẽ đau lòng vì cô con gái của mình, rồi lại cảm kích chàng rể như anh, có thể bao dung em đến thế!” Tô Chính Đông đột nhiên kéo Trâu Niệm vào trong lòng mình.
Anh ta không nói không rằng, cứ thế hôn lên đôi môi của cô, điên cuồng muốn tiến đầu lưỡi vào trong miệng cô. Nhưng mà cho dù anh ta có cố gắng như thế nào thì Trâu Niệm cũng nhất quyết không chịu mở miệng, không cho anh ta đạt được mục đích.
Tô Chính Đông cảm thấy mình vô cùng thất bại, không thể nào chinh phục được người phụ nữ này, tại sao cô có thể cứng rắn đến mức đó chứ?
Anh ta giống như muốn trút giận vậy, hung hăng cắn một cái lên đôi môi của cô. Tô Chính Đông cắn rất mạnh, thậm chí anh ta còn nếm cả được vị m.á.u vừa tanh vừa ngọt, chính là m.á.u của cô...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1352.html.]
Lúc anh ta kéo cô đã dùng lực rất lớn, trán Trâu Niệm đập vào cằm Tô Chính Đông, đau đớn vô cùng.
Vòng eo nhỏ nhắn cũng bị người đàn ông giữ chặt lấy, Trâu Niệm không dám cử động, lưng cô bị anh ta bóp đến phát đau!
Cô sợ đứa bé xảy ra chuyện gì, nên cũng không dám vùng vẫy quá mạnh, Trâu Niệm cũng không để ý đến bờ môi mình bị anh ta cắn đến chảy máu.
Cô giả vờ như bị đau chân, nhăn nhó kêu lên: “Tôi trặc chân rồi, đau quá, anh buông tôi ra trước đã...”
Tô Chính Đông tưởng thật, bởi vì sắc mặt Trâu Niệm tái nhợt, giống như rất đau.
“Có sao không? Để anh xem một chút.” Tô Chính Đông vội vàng ngồi xuống, cẩn thận cởi giày cao gót của cô ra, đặt sang một bên. Anh ta nhíu mày, theo lý mà nói thì Trâu Niệm không dễ dàng trặc chân như thế mới phải, bởi vì hôm nay chiếc giày cao gót mà cô đi không phải là loại đế nhọn mà là đế lớn, loại giày này không thể nào trặc chân được.
Nhưng Tô Chính Đông vẫn nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân trần của Trâu Niệm, hỏi han cô: “Chỗ này đau à?”
Mê Truyện Dịch
Nhờ thế, Trâu Niệm thuận lợi tránh khỏi một kiếp.
Tô Chính Đông còn muốn đưa cô đến bệnh viện, nhưng Trâu Niệm bảo không cần. trong ngăn kéo bàn làm việc của cô có thuốc bôi, cô về xoa một lát là đỡ rồi, cô cũng không yếu ớt tới mức trặc chân cũng phải tới bệnh viện.
Đúng vậy, Trâu Niệm không yếu ớt như thế, điểm này Tô Chính Đông hiểu rất rõ. Anh ta cũng rất căm hận chuyện cô không yếu ớt, không cho anh ta cơ hội chăm sóc cô, nhưng cũng không cố chấp đưa cô tới bệnh viện.