Trâu Niệm xuống lầu, cô đứng trong thang máy, nghĩ mà vẫn thấy sợ. Sau này cô sẽ không một mình đi gặp Tô Chính Đông nữa, sức lực của anh ta mạnh mẽ như thế, có đôi khi còn không biết nặng nhẹ. Nếu như là lúc trước chưa mang thai thì Trâu Niệm sẽ không để ý đến, nhưng bây giờ cô đang mang thai, làm gì cũng phải cẩn thận!
Tốt nhất là hạn chế tiếp xúc riêng với anh ta!
Trước kia cô từng bị trặc chân, lúc đó cô còn nghĩ bản thân mình thật là xui xẻo, hiện giờ ngược lại lại cảm thấy đó không phải là xui xẻo, mà là kinh nghiệm. Trải qua một lần bị trặc chân nên vừa rồi cô mới giả vờ giống đến vậy, thành công thoát được khỏi tay Tô Chính Đông, bảo vệ được bản thân và đứa con trong bụng, Trâu Niệm cảm thấy đúng là may mắn!
Cảm ơn lần trước bị trặc chân!
Con cô lớn hơn bất cứ mọi chuyện.
Sau khi trở lại vị trí làm việc, Trâu Niệm cảm giác trên lưng mình hơi đau. Cô lập tức nhíu mày, cũng không nghĩ gì nữa mà lập tức cầm túi xách và điện thoại di động, nhanh chóng xuống dưới cửa công ty bắt taxi, đi tới bệnh viện gần nhất.
Mê Truyện Dịch
“Bác sĩ, sao rồi, đứa bé không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Bác sĩ kiểm tra cho cô, nói là không sao, nhưng mà thời gian này phải hạn chế vận động mạnh, yêu đương gì thì yêu đương, nhưng đừng có đùa giỡn đễn mức độ này. Sức lực của đàn ông rất lớn, cánh tay rất có lực, eo cô nhỏ như vậy, nếu như anh ta bóp mạnh hơn một chút thì có khi còn gãy cả xương.
Đứa bé mới được hơn một tháng tuổi, cô phải vô cùng cẩn thận.
Cuối cùng, bác sĩ nói nếu đủ điều kiện thì hôm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.
Trâu Niệm cũng không muốn quay về công ty nữa. Cô tới thăm mẹ một lát, sau đó nhắn tin xin nghỉ với Trịnh Lan, nói một người bạn học của cô kết hôn nên muốn xin nghỉ mấy ngày tham dự hôn lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1353.html.]
Sau đó, Trâu Niệm trực tiếp đến nhà của Nguyễn Duật Nghiêu. Cô gọi điện cho Hướng Dương, nói đêm nay mình sẽ ở lại nhà của Nguyễn Duật Nghiêu. Hướng Dương muốn nói lại thôi, Trâu Niệm lập tức hiểu ý cô ấy: “Đừng lo lắng, em biết để đường lui cho mình, không có chuyện em không thể rời bỏ anh ấy đâu.” Trâu Niệm cúp điện thoại, cô không muốn ở chỗ Hướng Dương lúc này, không muốn cô ấy nhìn ra bất cứ chuyện gì liên quan đến đứa bé.
Cô tới nhà của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm mở cửa đi vào, cẩn thận đi tắm một cái, sau đó nằm trên chiếc giường lớn của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, dự định chờ anh trở về.
Trâu Niệm vô thức sờ lên môi mình, haizz, anh nhìn thấy vết cắn này chắc chắn sẽ rất tức giận cho mà xem.
Cô ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy mới chỉ hơn bốn giờ chiều.
Trâu Niệm thực sự không sao ngủ được, thế là cô lại rời giường, đi tới đi lui trong căn hộ của anh, dạo đông dạo tây.
Căn hộ của anh quạnh quẽ vô cùng.
Nơi này không có bất cứ thứ gì thuộc về phụ nữ cả, chỉ có một người phụ nữ là cô đang đứng ở giữa phòng khách.
Trâu Niệm mở tivi lên, ngồi trên sofa xem tivi một lúc. Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, tiếng tivi vang lên đều đều, Trâu Niệm cứ vậy ngủ thiếp đi.
Cô không dám cử động môi, sợ chỉ cử động nhẹ một cái sẽ chảy máu. Nhưng mà cũng may là bây giờ cô không còn cảm thấy đau nữa.
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu tan làm thì đã là hơn năm giờ.
Anh lên xe, ngay lập tức gọi điện cho Trâu Niệm, muốn đi đón cô tan làm, cùng nhau về căn hộ của anh.