Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 137:2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:20:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như Nguyễn Duật Nghiêu bất chấp tất cả, nhất định phải làm thì có lẽ Trâu Niệm cũng sẽ bị anh thuyết phục, cùng làm với anh.

Nhưng sự thật đã chứng minh, Nguyễn Duật Nghiêu đề nghị sống chung với cô không phải là để lúc nào cũng có thể l.à.m t.ì.n.h với cô, mà là vì có thể chăm sóc cho cô. Hai người thực ra đều ỷ lại vào nhau, có anh ở bên cạnh, cô có thể có người dựa vào, chứ không cần phải một mình chăm sóc đứa trẻ.

Trâu Niệm nằm trong lòng anh, hít thở mùi thơm dễ chịu trên cơ thể anh, cảm nhận màn đêm yên tĩnh, hai người thản nhiên trò chuyện những chuyện vụn vặt. Dần dần, Trâu Niệm chìm vào giấc ngủ, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi rồi thì người đàn ông mới dần dần nhắm mắt lại, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.

...

Lúc Trâu Niệm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Bên cạnh cô không có người, nhưng vẫn còn dấu vết chứng tỏ anh từng ngủ bên cạnh cô. Cô đứng dậy, rời giường, cảm nhận được trong nhà có tiếng động, hình như Nguyễn Duật Nghiêu vẫn chưa đến công ty.

Trâu Niệm đẩy cửa phòng ngủ ra, lần theo âm thanh mà đi vào trong phòng bếp.

Nhìn thấy tình cảnh bên trong, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nguyễn Duật Nghiêu quay đầu thấy được cô thì cũng vừa sửng sốt vừa xấu hổ.

Mê Truyện Dịch

“Anh đang làm gì thế?” Trâu Niệm không nhịn được bật cười.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, quần ống dài, sơ mi trắng, lúc này đang đứng trước quầy bếp vật lộn với gạo trắng rau xanh. Thế nhưng mà, gạo thì đang ngâm trong nước, rau thì bị cắt bỏ nham nhở, vẫn chưa làm được thành cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1372.html.]

Nguyễn Duật Nghiêu nhìn đống nguyên liệu lộn xộn trước mặt, dang tay ra: “Xin lỗi, hình như nấu nướng là một chuyện rất khó làm.”

“Để em làm cho...” Trâu Niệm đi tới.

Thực ra, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh này thôi là cô đã cảm động lắm rồi. Phụ nữ lúc mang thai vô cùng vất vả, anh có thể cảm thông và muốn chia sẻ với cô như thế này đã là quý hóa lắm rồi.

Trâu Niệm thành thục chuẩn bị bữa sáng, Nguyễn Duật Nghiêu ở bên cạnh nhìn cô làm, lông mày nhíu chặt lại, nói nhỏ: “Hôm qua anh đã quan sát em nấu nướng rồi, nhìn thì thấy rất đơn giản, nhưng mà đến khi bắt tay vào làm thì lại không thành công.”

“Mấy chuyện bếp núc này không cần anh phải nhúng tay vào đâu, nếu không em sợ có người oán trách em.” Trâu Niệm nói.

Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười nhìn cô, ôm lấy eo cô: “Làm gì có ai oán trách em được cơ chứ, đây là anh cam tâm tình nguyện, anh muốn làm những chuyện này vì em và con.”

Trâu Niệm đứng trong bếp, toàn thân cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, cảm giác mặt anh cọ vào da cổ cô. “Anh muốn làm những chuyện này vì em và con”, chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Trâu Niệm phải đờ người mất mấy giây. Trong lòng cô sinh ra ảo giác, lời nói này, bầu không khí này, khiến cô cảm thấy anh và cô như một cặp vợ chồng thực sự vậy. Nhưng mà cũng chỉ vài giây sau thì Trâu Niệm đã kịp thời phản ứng lại, cô trở về với hiện thực, bắt đầu đối mặt với hiện thực. Cô và anh làm sao có thể là một cặp vợ chồng được chứ? Anh đã có vợ, cô cũng có chồng.

“Anh đi ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy em làm điểm tâm, anh cứ đứng đây làm em không thể nào tập trung được.” Trâu Niệm đẩy anh ra ngoài, thái độ ôn nhu.

Nguyễn Duật Nghiêu ra ngoài, Trâu Niệm một mình ở lại trong bếp, chuyên tâm làm đồ ăn sáng.

Loading...