Hơi thở nóng bỏng của Nguyễn Duật Nghiêu phà vào chiếc cổ trắng ngần của cô, ám muội nói: "Anh nói là phải cho chú mèo con lang thang ngủ chung với anh ăn no..."
...
Ngày hôm sau.
Mê Truyện Dịch
Chín giờ sáng Nguyễn Duật Nghiêu đi đến công ty, buổi chiều mới trở về.
Trâu Niệm đi gặp Hướng Dương, Hướng Dương đã gọi điện cho cô.
Trâu Niệm không thể từ chối chiếc xe chờ ở dưới lầu, khi ra ngoài cô nhất định phải lên xe Nguyễn Duật Nghiêu phái đến thì mới có thể rời đi, Trâu Niệm vì không muốn quấy rầy anh trong thời gian anh đang bận rộn, cô đành phải làm theo lời anh.
Anh cũng vì tốt cho cô, vì tốt cho đứa bé.
Khoảng 10 giờ 30, Hướng Dương mượn cớ ra ngoài làm việc để trốn việc cùng Trâu Niệm tìm một nơi để ăn trưa.
Trong một quán ăn ở trung tâm thành phố, Trâu Niệm và Hướng Dương đã gọi món.
Trâu Niệm uống một ngụm nước lọc, nghe Hướng Dương hỏi và gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay tâm trạng em không được tốt, nên đã ở cùng anh ấy. Chị yên tâm, em sẽ không ở lại lâu đâu."
"Làm sao chị có thể yên tâm được chứ? Em nhìn em kìa..." Hướng Dương nói với giọng điệu rất hung hăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1402.html.]
Trên bàn ăn của hai người có một cuốn tạp chí lá cải đang được mở ra, mỗi kỳ Hướng Dương đều mua cuốn tạp chí này, mỗi tuần xuất bản một lần, ngoài thời gian làm việc xem những tin đồn về các ngôi sao, những người nổi tiếng giàu có cũng rất thú vị. Nhưng lần này Hướng Dương đã nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Duật Nghiêu, không phải chuyện anh cặp bồ cặp bịch mà là đang tung tin anh có hành vi bạo lực với người vợ mới cưới của anh!
Trâu Niệm vừa đọc xong cũng không tỏ thái độ gì.
Giới truyền thông chụp được ảnh Trác Địch đang đi mua sắm, mặc dù Trác Địch cũng đã che chắn nhưng vết thương trên trán và vết bầm tím trên cánh tay lộ ra khi Trác Địch giơ tay lên đều được chụp lại một cách rõ ràng.
Bức ảnh được đăng lên tạp chí.
Người ta nghi ngờ người chồng doanh nhân giàu có đã bạo hành cô ta, từ hình ảnh người vợ mới cưới cho thấy cô ta có vẻ mặt hốc hác, một mình đến bệnh viện thăm khám, suốt cả quá trình không có chồng theo bên cạnh, hơn nữa từ lúc vào bệnh viện cho đến khi ra khỏi bệnh viện, người chồng cũng chẳng trả lời một cuộc điện thoại nào, chứng tỏ người chồng chẳng hề quan tâm đến thương tích của cô ta.
Một lúc lâu sau Trâu Niệm mới nói: "Em tin anh ấy không phải là người đàn ông bạo lực."
"Biết người, biết mặt, không biết lòng!" Hướng Dương dùng ngón tay chỉ vào cuốn tạp chí, sau đó nói: "Không có lửa thì sao có khói..."
"Cũng có khi chỉ là tin đồn vô căn cứ." Trâu Niệm nói tốt cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Hướng Dương khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Trâu Niệm, em hết thuốc chữa rồi, em hoàn toàn bị người đàn ông này mê hoặc rồi, em đã nói là sau này sẽ chia tay một cách dứt khoát, không hề lưu luyến. Trâu Niệm, chị cá là em không thể rời khỏi anh ấy, chị cá một ngàn!"
"Nhiều tiền quá đó..." Trâu Niệm cười nói.
Người phục vụ dọn món cuối cùng lên, Trâu Niệm ăn một miếng, nghiêm túc nói với Hướng Dương: "Tính em thế nào mà chị không biết sao? Người đối xử tốt với em, em sẽ dốc hết sức lực để đối xử chân thành với người đó, nếu đến mức độ phải rời xa, em cũng sẽ dứt khoát rời khỏi. Như Trác Đằng vậy, bọn em đã ở bên nhau lâu như vậy, nói chia tay là em chia tay, có vết thương lòng thì về nhà tự mà chữa trị, từ từ cũng sẽ khỏi thôi. Lần với Trác Đằng em đã chia tay rất dứt khoát, còn Nguyễn Duật Nghiêu, nếu em và anh ấy phải chia tay, em cũng sẽ làm được như vậy!"
"Mong là như vậy..." Hướng Dương uống nước vì quá cay.