Vừa về đến nhà, mẹ Trác đã đứng trong phòng khách, khoanh tay nghe con gái mình giải thích. Nghe xong, bà ta không nhịn được mà vung tay tát Trác Địch một cái: “Con hơn thua với một đứa nhóc con làm gì cơ chứ? Có tinh lực như vậy sao không dồn hết lên người chồng con đi? Con toàn làm những chuyện vớ vẩn gì không vậy? Đúng là thành sự không có, thất bại có thừa!”
“Vậy chẳng lẽ con phải để mặc cho Nguyễn Vũ khinh thường sao? Nếu như xét theo bối phận thì con là thím của nó đấy!” Trác Địch không phục.
“Lại còn là thím? Trong nhà họ Nguyễn, người không được lòng mọi người nhất chính là con! Cho dù con có là bà nội của nó thì cũng làm được gì đâu?”
Mẹ Trác tức đến sắc mặt trắng bệch: “Trác Địch, mẹ cảnh cáo con lần cuối cùng, nếu như con vẫn tiếp tục không nghe lời của mẹ, luôn gây ra phiền toái như thế thì mẹ sẽ đưa con về nhà bà ngoại của con, để con vĩnh viễn không ra được!”
Trác Địch lắc đầu: “Đừng mà, con không muốn...”
Cô ta lập tức bụm mặt khóc nức nở, liên tục lắc đầu: “Con không muốn đâu.”
Mê Truyện Dịch
Cô ta không muốn trở về nhà bà ngoại, nơi đó mặc dù không coi là nghèo nàn, nhưng huyện nhỏ làm sao có thể so sánh với thành phố B phồn hoa được? Hơn nữa, tình hình trị an ở nơi đó cũng rất loạn, buổi tối lại càng loạn hơn, huyện nhỏ đó cũng là một trong những nơi tập trung ăn uống giải trí ngủ nghỉ.
Bà ngoại cô ta là một bà lão mắc bệnh tâm thần nhẹ, hơn sáu mươi tuổi rồi, lúc nào cũng điên điên khùng khùng, thế nên không ai dám dây vào cả. Nhưng mà, bởi vì bà ngoại cô ta chưa điên đến mức phải vào bệnh viện tâm thần, thế nên vẫn sống ở nhà. Gia đình họ thuê một bảo mẫu khoảng hơn bốn mươi tuổi chăm sóc cho bà ngoại, cũng coi như miễn cưỡng sống được.
Trác Địch tưởng tượng đến chuyện mình phải đến đó thì sợ run cả người.
“Mẹ, cha con vẫn chưa về sao?” Trác Địch hỏi.
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa nhắm chặt mắt lại, năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người bà ta. Bà ta nhếch môi, cười khổ lắc đầu: “Chưa về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1472.html.]
“Cha con...” Trác Địch há miệng, nhưng lại không dám nói tiếp.
“Có trở về hay không thì ông ấy cũng không cắt đứt được với mẹ đâu, kiểu gì ông ấy cũng phải lộ diện để cho mẹ một lời công đạo!
Mẹ muốn cha con biết, mẹ cũng không phải dạng người ăn chay đâu!” Mẹ Trác mở to mắt, hít sâu một hơi.
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu trở về thì đã là rạng sáng.
Trâu Niệm không ngủ sâu giấc, bởi vì trước khi ngủ xảy ra chuyện kia nên cô không an tâm chút nào. Nguyễn Duật Nghiêu vừa trở về thì cô cũng đã tỉnh.
Cô đang định ngồi dậy thì Nguyễn Duật Nghiêu lại đè cô xuống: “Em cứ nằm tiếp đi, anh đi tắm rồi quay trở lại ngay.”
"Ừm." Trâu Niệm gật đầu.
Nguyễn Duật Nghiêu quay người cởi bỏ áo khoác ném sang một bên, rồi lại tiếp tục cởi quần tây, phơi bày thân thể cường trán tràn đầy nam tính. Lúc này cả người anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, nhưng vừa đi tới cửa cũng đã cởi ra luôn rồi. Nguyễn Duật Nghiêu tiến vào phòng tắm, nhanh chóng dùng nước lạnh tắm rửa.
Chưa tới mười phút sau, anh đã thơm ngát cả người mà nằm bên cạnh Trâu Niệm.
Thân thể người đàn ông hơi lạnh, mỗi tấc da thịt đều vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, mà thân thể Trâu Niệm thì lại rất ấm áp, nhất là khi cô vừa mới tỉnh ngủ. Nguyễn Duật Nghiêu nằm sau lưng cô, ôm lấy thân thể da thịt mềm mại của cô, bàn tay to lớn đặt lên n.g.ự.c cô. Cảm giác dễ chịu không sao tưởng tượng nổi, hạt đậu nhỏ trên bầu n.g.ự.c mềm mại được anh xoa nắn một chút đã bắt đầu dựng đứng lên.