Trong lòng Nguyễn Duật Nghiêu cũng có mức độ, anh biết hiện giờ Trâu Niệm là thân bất do kỷ, không thể quản quá nhiều. Trâu Niệm tiếp nhận anh, đồng ý sinh con cho anh, như thế đã là tốt lắm rồi.
Anh muốn ở bên cô, anh sẽ cố gắng giảm thiểu những áp lực và cãi cọ không cần thiết giữa hai người, để Trâu Niệm tin tưởng và say mê mình nhiều hơn.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm trở về phòng bệnh, tiếp tục nói chuyện với mẹ.
Tô Chính Đông đi lên lầu thăm Nguyễn Vũ, Trâu Niệm cũng không biết anh ta lên lầu mấy, vì cô không biết Nguyễn Vũ ở lầu nào.
Cô không dám nhân cơ hội này mà rời đi, bởi vì cho dù hôm nay có thể chạy trốn thì ngày mai vẫn phải đối mặt với Tô Chính Đông. Hơn nữa, người y tá trong phòng này cũng đang tùy thời để ý đến Trâu Niệm, cô ta là y tá mà Tô Chính Đông nhờ chăm sóc cho mẹ cô. Trâu Niệm thực sự không biết y tá này và Tô Chính Đông có quan hệ thế nào, hai người bọn họ giống như rất quen biết.
Người y tá này ngoại trừ lúc làm việc thì đều giúp Tô Chính Đông nhìn chằm chằm Trâu Niệm, Trâu Niệm thực sự bó tay rồi.
Như vậy, mỗi lần cô tới bệnh viện thì Tô Chính Đông đều biết, chỉ là anh ta bận rộn nên không có thời gian tới thôi. Hôm nay có thời gian, người y tá kia vừa thông báo là anh ta lập tức có thể tới tóm gọn cô.
Phòng bệnh trên lầu.
Trong phòng chỉ có Bạc Mẫn đang chăm sóc con gái, cha mẹ chồng của cô ấy vì chuyện này mà tức đến đau đầu, Nguyễn Duật Nghiêu đã phái người đưa bọn họ về nhà nghỉ ngơi. Nguyễn Duật Đình còn phải ở đơn vị làm việc, chờ đến tan làm mới có thể chạy tới bệnh viện.
Bạc Mẫn nhìn thấy Tô Chính Đông tới thì ngạc nhiên: “Chính Đông?”
"Ừm, chị dâu." Tô Chính Đông chào hỏi, anh ta và những người khác trong nhà họ Nguyễn đã lâu không gặp nhau rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1491.html.]
Nguyễn Vũ thấy được Tô Chính Đông thì cũng chào một tiếng “chú út”, sau đó không nói gì nữa.
Cô bé không dám động tay, chỉ cần hơi động một chút sẽ rất đau. Nguyễn Vũ cũng coi như kiên cường, lúc mới đầu tỉnh lại còn khóc lóc một chút, nhưng hiện giờ đã ổn rồi. Cô bé có thể tiếp nhận được sự thật này, chỉ là chuyện phải nghỉ học để trị liệu một thời gian khiến cô bé vô cùng đau lòng.
Tô Chính Đông đứng trước giường bệnh, nhìn Nguyễn Vũ, nhíu mày hỏi: “Sao cháu lại không cẩn thận như thế?”
Anh ta điều tra mới biết được Nguyễn Vũ nằm ở lầu nào, tầng nào. Lúc điều tra, Tô Chính Đông chỉ biết Nguyễn Vũ bị bỏng phải nằm viện, chứ không biết cụ thể nguyên nhân là gì.
Vừa rồi Nguyễn Duật Nghiêu không nói cụ thể, Tô Chính Đông cũng không có bất cứ phương thức liên lạc nào của những người nhà họ Nguyễn. Sau khi chị gái qua đời, anh ta và người nhà họ Nguyễn đã không liên lạc với nhau nữa rồi.
Bạc Mẫn thở dài: "Trác Địch gây chuyện.”
“Trác Địch?" Tô Chính Đông nhíu mày.
“Đúng vậy, cháu tức c.h.ế.t mất!” Lúc này, Nguyễn Vũ không để ý đến cánh tay đau, nói với Tô Chính Đông: “Cháu tan học thì vào bếp ăn cơm, mối quan hệ của cháu và người thím này vẫn không ôn hòa, tất cả mọi người trong nhà đều biết. Cháu trừng mắt với thím ấy, thím ấy cũng trừng mắt với cháu!
Lúc cháu đi ngang qua thím ấy, cái ấm nước trong tay thím ấy vẫn đang mở nắp. Nhưng cháu cũng chẳng đề phòng, bởi vì cháu không nghĩ thím ấy sẽ đổ nước nóng lên người cháu như vậy...”
Tô Chính Đông hít sâu một hơi, như thế cũng quá đáng quá rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu cưới loại vợ như thế nào vậy?