Bên ngoài phòng bệnh ở tầng dưới, Trâu Niệm lợi dụng lúc Tô Chính Đông vắng mặt, gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu, báo với anh một tiếng. Đêm nay sợ là cô không thể quay về nhà được, bên này có chuyện không tiện lắm.
Trâu Niệm nhìn người y tá đang quan sát mình, y tá lập tức nhìn sang chỗ khác.
Cô không dám gửi tin nhắn cho anh, sợ bị người khác nhìn thấy. Mỗi khi Nguyễn Duật Nghiêu có một cuộc họp quan trọng thì anh sẽ đưa điện thoại cho trợ lý của mình.
Nguyễn Duật Nghiêu không bao giờ tắt máy, sợ không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của Trâu Niệm, sợ cô có chuyện gì cần tìm anh lại không liên lạc được!
Lúc Tô Chính Đông quay lại thì vừa vặn nghe được Trâu Niệm đang nói chuyện điện thoại, giống như là đang giải thích cái gì.
Trâu Niệm nhìn thấy Tô Chính Đông trở về thì căng thẳng nói với bên kia một câu: “Tạm thời cứ như vậy đã, bên này em có việc...” Sau đó, cô lập tức cúp máy.
“Nói chuyện với ai thế?” Tô Chính Đông đi tới, ánh mắt nhìn về điện thoại di động trong tay Trâu Niệm.
Trâu Niệm nhìn anh ta: “Một khách hàng.”
Mê Truyện Dịch
"Khách hàng?" Tô Chính Đông cười lạnh: "Một cái khách hàng thì em gấp gáp gì chứ, sao thấy anh về lại không nói tiếp đi? Cúp máy là vì chột dạ à? Em sợ anh phát hiện ra cái gì sao? Hay là... Khách hàng này và em có quan hệ không bình thường? Để anh nghĩ xem nào, vị khách nào có thể có quan hệ không bình thường với em được nhỉ? Là người mà em đã gặp dưới lầu sao? Hào phóng, giàu có! Vừa ra tay đã giao cho em một hạng mục lớn, những gì em kiếm được còn hơn cả mấy năm của những người khác!”
"Tô Chính Đông, anh bị điên à?” Trâu Niệm mắng anh ta.
“Đưa điện thoại của em cho anh xem, để anh chứng minh sự trong sạch của em!” Tô Chính Đông tiến lên một bước, tới gần Trâu Niệm, muốn giành điện thoại di động của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1501.html.]
Trâu Niệm lùi về sau một bước, không cho!
“Anh dựa vào cái gì mà muốn nhìn điện thoại di động của tôi? Bây giờ chúng ta sắp ly hôn rồi, tôi gọi điện cho ai đâu liên quan gì tới anh?
Tô Chính Đông, anh cứ lo chuyện của anh là được rồi!”
Trâu Niệm vừa dứt lời thì Tô Chính Đông đã nhào tới, trắng trợn cướp điện thoại của cô. Trâu Niệm và anh ta giằng co, nhất định không được để anh ta thấy được vừa rồi cô gọi điện thoại cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Thế là, điện thoại di động của Trâu Niệm bay lên, sau đó rơi tõm xuống nước!
Trong tình thế cấp bách, Trâu Niệm đã nhanh chóng ném điện thoại của mình vào trong một thùng nước nhỏ gần đó!
Trâu Niệm nhìn về phía điện thoại di động, giả vờ: “Tô Chính Đông! Anh hài lòng chưa? Anh làm điện thoại của tôi rơi xuống nước mất rồi! Anh mau đền cho tôi một cái điện thoại mới đi!”
Thùng nước đó làm bằng nhựa, không lớn lắm, chuyên dùng để đựng nước cho người nhà bệnh nhân rửa đồ. Người nhà không mang theo xô chậu thì đành phải cùng nhau rửa ở những thùng nhựa như vậy.
Những người trong phòng bệnh này đều là người bình thường, thậm chí còn có người nghèo hơn cả Trâu Niệm!
Tô Chính Đông cười lạnh, nhưng cũng bị Trâu Niệm làm cho tức đến bật cười.
Anh ta bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, anh mua cho em, anh nhất định sẽ mua cho em một cái điện thoại mới!”
Sau đó, Tô Chính Đông giống như biến thành cái đuôi của Trâu Niệm, cô đi đến đâu thì anh ta sẽ đi đến đó, giống như sợ cô lại đột nhiên biến mất vậy, khiến Trâu Niệm cảm thấy phiền vô cùng.