Hơn năm giờ chiều, mẹ Trâu cảm thấy vô cùng buồn bực, sao con gái và con rể vẫn còn chưa đi? Hôm nay cả hai người đều rảnh rỗi như vậy cơ à?
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, nói chuyện vô cùng kỳ quái.
Trâu Niệm sợ mẹ đoán ra, liền chuẩn bị rời đi.
Tô Chính Đông tất nhiên cũng đi theo, sau khi căn dặn y tá chăm sóc cho mẹ trâu xong, anh ta mới đứng dậy: “Mẹ, mai chúng con lại đến, con và Niệm Niệm về trước.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trâu Niệm đứng ở ven đường, chuẩn bị gọi taxi.
Tô Chính Đông nhanh chóng lái xe đến trước mặt cô, anh ta hạ cửa kính xe xuống, bảo Trâu Niệm lên xe...
Trâu Niệm coi như không nhìn thấy, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Tô Chính Đông, một mực chờ có taxi trống dừng lại. Cô lên xe taxi, nói với tài xế địa chỉ nhà của Hướng Dương, hôm nay cô sẽ ở nhà của Hướng Dương.
Bây giờ cô không có điện thoại di động, Trâu Niệm cũng không có cách nào gọi điện thoại cho Hướng Dương được.
Xe taxi vững vàng chạy đi, Trâu Niệm nhìn qua gương chiếu hậu, thấy rõ xe của Tô Chính Đông đang một mực chạy theo phía sau.
Trâu Niệm nhìn tài xế mấy lần, muốn mượn điện thoại di động dùng một chút. Cô chỉ vào chiếc xe phía sau: “Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của anh gọi một cuộc điện thoại được không? Điện thoại của tôi bị anh ta làm hỏng rồi. Tôi và chồng tôi cãi nhau, sau đó anh ta cứ một mực đi theo tôi. Tôi muốn tới nhà bạn ở tạm một đêm, nhưng lại không mang chìa khóa, tôi muốn gọi điện cho cô ấy một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1502.html.]
Tài xế nghe vậy thì lập tức đưa điện thoại của mình cho Trâu Niệm dùng.
Trâu Niệm không gọi cho Hướng Dương, thực ra cô có mang chìa khóa, cô muốn gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu. Lúc ở bệnh viện, cô còn chưa kịp trả lời rõ ràng thì Tô Chính Đông đã quay trở lại, lúc đó Nguyễn Duật Nghiêu vẫn đang không hiểu, còn hỏi cô sao thế?
Anh hỏi cô chuyện môi cô làm sao vậy, nghe cô giải thích xong, rồi còn nghe cô nói buổi tối không về thì Nguyễn Duật Nghiêu lại càng tức giận hơn.
Nhưng Trâu Niệm còn chưa nói hết câu thì đã cúp máy, Nguyễn Duật Nghiêu gọi lại thì điện thoại của cô đã không liên lạc được, chắc là bây giờ Nguyễn Duật Nghiêu đang rối rắm lắm rồi.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm nhận lấy điện thoại của tài xế, bấm số của anh.
Lần thứ nhất, điện thoại có chuông, nhưng không anh nghe máy.
Cô phải gọi đến lần thứ hai thì bên kia mới nghe. Trâu Niệm lập tức nói: “Là em, điện thoại di động của em bị Tô Chính Đông làm hỏng rồi, bây giờ em đang tới nhà Hướng Dương...”
Trâu Niệm giải thích vài câu với Nguyễn Duật Nghiêu, còn nói bây giờ mình đang mượn điện thoại của tài xế để gọi cho anh, thế nên không nói được nhiều. Chờ đến khi cô tới nhà của Hướng Dương, lúc Hướng Dương trở về thì cô sẽ mượn điện thoại của Hướng Dương để giải thích rõ ràng với anh.
Nguyễn Duật Nghiêu nghe được giọng nói của cô rất loạn, anh không biết tình huống cụ thể như thế nào, chỉ có thể gật đầu. Anh còn không quên dặn dò cô phải cẩn thận một chút, đừng hoảng hốt quá rồi lại khiến bản thân mình bị thương.
Trâu Niệm không nói nhiều nữa, cúp máy, trả điện thoại lại cho tài xế.
Lúc trả lại điện thoại, Trâu Niệm cảm thấy rất xấu hổ. Cô biết tài xế rất có thể thông qua những gì cô nói mà phán đoán được đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà cô cũng không quá để ý đến ánh mắt của tài xế, cứ như vậy ngồi im trên xe.