Tô Chính Đông nhìn cô, trào phúng nói: “Cô đã ngủ với anh ta một lần rồi, vậy thì ngủ với anh ta thêm lần nữa cũng có sao đâu? Cô cứ ngủ chán chê với anh ta đi! Chẳng mấy khi thấy Nguyễn Duật Nghiêu có hứng thú với một ả đàn bà lẳng lơ như vậy...”
“Bốp!”
Một cái tát thật mạnh giáng thẳng lên gương mặt tuấn tú của Tô Chính Đông!
Khóe miệng Tô Chính Đông giật giật, vô thức vươn tay ôm lấy một bên má. Anh ta nhíu mày, sau đó nâng tay lên, hung hăng nắm chặt lấy cổ tay Trâu Niệm, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Hai tay anh ta dùng sức giữ chặt hai tay Trâu Niệm, Tô Chính Đông ép sát người cô, lời nói phun ra từ giữa cánh môi, không giống như những gì ngày thường anh ta thường nói: “Nếu như tôi nói, chỉ cần hoàn thành xong hạng mục này thì tôi nhất định sẽ ký tên lên đơn ly hôn thì cô có chịu hợp tác hay không?”
Ly hôn? Nghe anh ta nhắc đến chuyện này, Trâu Niệm lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn luôn mơ ước có thể ly hôn với anh ta, bây giờ có thể thực hiện sao?
Thế nhưng, Trâu Niệm cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hoàn thành xong hạng mục này tương đương với giải quyết được Nguyễn Duật Nghiêu. Chuyện này nói thì dễ lắm, nhưng ai mà làm được chứ?
Mê Truyện Dịch
Ít nhất là cô không làm được.
Lần trước cô phát sinh quan hệ với Nguyễn Duật Nghiêu là chuyện ngoài ý muốn, chuyện đó chắc chắn sẽ không thể nào xảy ra lần thứ hai! Cho dù cô muốn được ly hôn thế nào, nhưng cô là người sống có nguyên tắc, không thể nào vứt bỏ luân thường đạo lý được. Nguyễn Duật Nghiêu là người đàn ông đã có vợ, cô không thể nhúng chàm người ta được.
Nếu như cố tình chen chân vào cuộc hôn nhân hợp pháp của người ta thì nhất định sẽ gặp báo ứng!
“Nếu cô sợ tôi đổi ý thì tôi sẽ chuẩn bị một bản thỏa thuận, giấy trắng mực đen, thế nào?” Tô Chính Đông tiếp tục thuyết phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-152.html.]
Trâu Niệm hít sâu một hơi, rốt cuộc anh ta và Nguyễn Duật Nghiêu đã có thâm cừu đại hận gì vậy?
Anh ta từ trước đến nay đều không chịu ly hôn với cô, nhưng bây giờ lại chủ động thỏa thuận, còn chuẩn bị hiệp nghị làm tín, để cô gật đầu.
Nhưng cho dù có như thế thì Trâu Niệm vẫn lắc đầu không đồng ý: “Tô Chính Đông, anh đừng đánh giá tôi quá cao, Nguyễn Duật Nghiêu chướng mắt tôi vô cùng, tôi phải nói thế nào thì anh mới chịu tin đây?”
“Anh không thể nghĩ ra được cách nào khác à? Anh không có tự tin về chỉ số thông minh của mình sao? Sao cứ phải dựa vào tôi làm gì?”
“Trâu Niệm, cơ hội này chỉ có một, nếu không thì cả đời này tôi cũng sẽ không ly hôn với cô!” Tô Chính Đông hoàn toàn không để ý đến lời khích tướng của Trâu Niệm, anh ta cười lạnh: “Tôi cho cô một đêm để suy nghĩ. Cuối tuần này là sinh nhật của mẹ tôi, Nguyễn Duật Nghiêu cũng sẽ đến, đây là một cơ hội tốt đối với cô đấy.”
Anh ta mỉm cười nhìn cô, bảo cô trở về suy nghĩ kỹ càng rồi hẵng trả lời.
...
Trưa ngày hôm sau.
Trâu Niệm và Hướng Dương cùng đi đến bệnh viện thăm mẹ, sau đó lại cùng nhau trở lại Hồng Viễn, lúc này thì thời gian nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi.
Lúc ngồi trên xe, Hướng Dương hỏi cô: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”
"Không dám nghĩ." Trâu Niệm thở dài.
“Nếu như em thực sự muốn ly hôn với anh ta thì chị cảm thấy em nên đồng ý. Đối với loại người mềm không được cứng không xong như Tô Chính Đông, em không thể làm gì được anh ta đâu. Trước tiên cứ ký hiệp nghị trước, đấy ít nhiều cũng là một tia hi vọng cho chuyện ly hôn sau này.”