Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 162:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:23:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bàn ăn sáng, Tô Chính Đông đặt đũa xuống, giải thích: "Xin lỗi ông chủ Nguyễn, tôi gửi nhầm người, hy vọng sẽ không gây phiền nhiễu cho anh."

Tô Chính Đông chỉ nói vài câu giải thích qua quýt cho qua chuyện.

Mê Truyện Dịch

Trâu Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta, Tô Chính Đông đang nói chuyện với Nguyễn Duật Nghiêu sao? Anh ta đã gửi cái gì mà nói là gửi nhầm người?

Anh ta cúp máy, Trâu Niệm hỏi anh ta: "Chuyện gì vậy?"

"Không gì cả." Tô Chính Đông nhướng máy.

Có mặt mẹ cô ở đây nên Trâu Niệm không dám hỏi sâu...

Sau khi ăn sáng xong, Trâu Niệm lên lầu, cô nhìn thấy trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, cô khóa cửa lại, gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu, anh đã nhanh chóng bắt máy, Trâu Niệm hỏi anh: "Chuyện gì vậy?"

"..."

Sau khi Trâu Niệm nghe anh nói xong thì sắc mặt cô tái nhợt, Tô Chính Đông... lại dám chụp ảnh sao?

Cô đã giải thích một lúc, Nguyễn Duật Nghiêu không phải là một cậu bé gây sự vô cớ, anh biết phân định sự thật, ghen tuông cũng có chừng mực, nhưng anh đã giận!

"Em và mẹ em phải dọn ra ngoài, càng ở đó thêm một ngày thì anh càng không yên tâm!"

"Em phải nói sao với mẹ đây?"

Nguyễn Duật Nghiêu ho một tiếng, cổ họng đau rát: "Để anh giải quyết."

"Anh sao vậy? Anh bị cảm rồi sao?" Trâu Niệm cau mày, nghe được giọng nói của anh không được ổn.

"Đúng vậy, anh bị cảm rồi." Giọng nói của anh nghe rất khàn sau khi bị cảm lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1621.html.]

Trâu Niệm cảm thấy buồn bã, anh bị cảm nhưng cô không thể ở bên cạnh dặn anh uống thuốc, kỳ thật sức khỏe của Nguyễn Duật Nghiêu rất tốt, anh duy trì thời gian tập luyện cố định, một tí cảm lạnh đối với anh chẳng là gì cả, chỉ là cảm giác chia xa này đã khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

"Anh nhớ uống thuốc nhé, phải chăm sóc mình thật tốt, em lo cho anh đấy." Cô nói.

"Được." Giọng anh mang vẻ mệt mỏi.

Hai người đều cầm điện thoại không ai muốn cúp máy, cuối cùng Trâu Niệm nói: "Em xuống lầu xem mẹ em thế nào, chúng ta liên lạc lại sau nhé."

Sau đó Trâu Niệm dứt khoát cúp máy, cô cầm điện thoại ngồi thẫn thờ và buồn bã trong giây lát.

Cô đi xuống tầng dưới, điện thoại được để trên lầu.

Điện thoại đã được cài khóa mật mã, nên không mang theo bên mình cũng chẳng sao cả, cô sợ mang điện thoại theo có bức xạ sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé, nên cô vẫn luôn cố gắng không mang theo bên mình.

Ở tầng dưới, Tô Chính Đông cũng ở đó, dì bảo mẫu đã đến, đưa theo một chuyên viên mát xa, là người được Tô Chính Đông thuê với giá cao, nghe nói tay nghề rất tốt.

Người đó đang mát-xa cho mẹ cô đang ngồi trên xe lăn ngoài ban công.

"Buổi trưa tôi phải ra ngoài, mẹ tôi sẽ nhờ anh chăm sóc, nếu có cần gì thì anh cứ gọi cho tôi." Trâu Niệm nói với anh ta xong, cô thấp thỏm ngồi lên sô pha, trong lòng cảm thấy căng thẳng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh ngồi ăn trái cây.

Trâu Niệm cảm thấy áy náy, cô định ra ngoài gặp Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng với Tô Chính Đông thì sao có thể dễ dàng như vậy?

"Ra ngoài làm gì, để anh đi với em." Anh ta nói.

Trâu Niệm nhìn anh ta, Tô Chính Đông đang xem TV, nhưng anh ta có xem hiểu không, rõ ràng là anh ta đang giám sát cô chứ không phải đang xem TV, nhất là chương trình thế giới động vật này, chẳng phải anh ta sợ rắn nhất sao?

Trâu Niệm hét lên: "Có rắn bò ra kìa, chạy mau——"

"Ở đâu, ở đâu? Rắn ở đâu?" Tô Chính Đông hoảng sợ nhảy dựng lên.

Trâu Niệm cười phá lên!

Loading...