"Nguyễn Duật Nghiêu có biết không?" Hướng Dương hỏi.
"Anh ấy biết. Anh ấy nói muốn giữ đứa bé này. Vốn dĩ em muốn phá bỏ, và cũng đã quyết định đi phá bỏ, nhưng cuối cùng em đã bị anh ấy thuyết phục." Trâu Niệm đặt đũa xuống, không ăn nữa mà chống tay lên đầu, rầu rĩ.
...
Cơn cảm lạnh của Nguyễn Duật Nghiêu vẫn chưa thuyên giảm.
Thành phố B mấy ngày nay mưa liên tục, dự báo thời tiết gần đây rất chính xác. Anh muốn nhớ uống thuốc, nhưng thật sự không nhớ nổi, khi bận rộn anh quên uống thuốc, khi rảnh rỗi anh lại nghĩ cách làm sao mới có thể giải thoát Trâu Niệm khỏi tay Tô Chính Đông mà không gây ra bất cứ mâu thuẫn nào cho gia đình hai bên.
Anh không muốn làm tổn thương Trâu Niệm, đây là người phụ nữ anh muốn bảo vệ, là mẹ của đứa bé, đồng thời anh cũng không muốn làm tổn thương Tô Chính Đông.
Đúng là Tô Chính Đông đã cầm cố Trâu Niệm, nhưng Tô Chính Đông không có gì sai, anh ta không phải là người tàn ác. Người đàn ông thích một người phụ nữ thật sự rất đau khổ dày vò, điều này anh hoàn toàn lĩnh hội được trong thời gian đầu anh tiếp xúc và theo đuổi Trâu Niệm, cảm giác yêu mà không có được thật sự rất tồi tệ.
Nghĩ kỹ lại, thật ra anh và Tô Chính Đông cũng giống nhau, cũng đều là người đàn ông thích Trâu Niệm, còn anh thì tốt hơn Tô Chính Đông một chút là Trâu Niệm cũng có tình cảm với anh, người đáng thương chính là Tô Chính Đông đã cho đi rất nhiều nhưng không nhận lại được gì cả.
Nể tình chị gái của Tô Chính Đông trước đây nên Nguyễn Duật Nghiêu chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương bất cứ ai trong nhà họ Tô, anh sẽ không nhẫn tâm đối đầu ra tay tàn ác với nhà họ Tô.
Nếu cuộc hôn nhân của Trâu Niệm có thể ly hôn đàng hoàng, anh sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn xấu nào.
Trợ lý Đổng bước vào: "Nguyễn tổng, thời gian anh nhờ tôi nhắc anh đã đến rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1632.html.]
"Ừ." Anh gật đầu, đóng máy tính lại, cầm áo khoác rồi rời khỏi văn phòng.
Trợ lý Đổng đi theo phía sau.
Vào buổi tối, tại một nhà hàng.
Nguyễn Duật Nghiêu đặt chỗ ở tầng hai để cùng mẹ của mình ăn tối.
"Con xin lỗi, ngoài đường kẹt xe nên con đến muộn." Nguyễn Duật Nghiêu ôm mẹ mình một cái.
Mê Truyện Dịch
"Mẹ cũng mới tới không lâu." Tiêu Ngọc Hoa nói.
Bà ta luôn hài lòng về hai cậu con trai của mình, cả hai đều biết lễ nghĩa lại rất lịch thiệp, mỗi năm đến ngày Phụ nữ hay ngày của mẹ, cả hai cậu con trai đều rất hiểu chuyện mua hoa về nhà, luôn khiến mẹ rất vui. Ngay cả khi đi ăn ngoài, con trai cũng rất kính trọng mẹ, nếu đến muộn sẽ thấy rất ngại và giải thích lý do, bao nhiêu năm qua, trong ấn tượng của Tiêu Ngọc Hoa, mỗi khi có chuyện gì giữa bà ta và con trai họ đều nói chuyện đàng hoàng với nhau, giữa hai mẹ con chưa bao giờ giận nhau, rất hài hòa, cứ như không có khoảng cách tuổi tác.
Người phục vụ chậm rãi mang thức ăn đã gọi lên, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi mẹ: "Mẹ, gần đây mẹ có liên lạc với Trâu Niệm không?"
"Trâu Niệm?" Tiêu Ngọc Hoa ngẩng đầu: "Mẹ nhớ rồi, là cô bạn gái mà con mới quen phải không..."
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, nhìn mẹ mình.
"Từng liên lạc một lần, có trò chuyện vài câu trong điện thoại, cũng là chuyện mấy ngày trước rồi." Bà ta nói: "Chẳng phải trước đó có rất nhiều tin tức tiêu cực về con sao, mẹ không dám đi gặp cô gái đó, sợ bị người khác chụp ảnh, lại làm ầm ĩ lên."
"Bây mấy bài báo đó đã ổn rồi, mẹ có thể gặp mặt." Nguyễn Duật Nghiêu nói.