Trâu Niệm là người hoài niệm, tâm lý này nói chung cũng xem như có mấy phần mềm lòng. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cô ghét Tô Chính Đông như vậy, nhưng vẫn không cách nào hận anh ta, cô sẽ mềm lòng.
Từ khi tốt nghiệp đến sau khi kết hôn, công việc đầu tiên chính là tại Hồng Viễn. Hôm nay đã kết thúc rồi, bước tiếp theo nên làm thế nào đây?
Trong tay cô quả thật có một khoản tiền, có thể sống được khá lâu. Nhưng trong lòng luôn cảm thấy mắc nợ người khác rất nhiều. Người khác này chính là người cô không muốn xem thành người khác, Nguyễn Duật Nghiêu.
Yêu đương một trận không thua thiệt, hoàn toàn không dính dáng đến tiền bạc, nhất định vui vẻ hơn chuyện tình này rất nhiều.
Đã đến ngày gặp mặt Nguyễn Duật nghiêu, Trâu Niệm đã làm ổ ở nhà mấy ngày, ở bên cạnh mẹ, khuyên răn bà ấy. Tinh thần của cô cũng đã nghỉ ngơi đủ, không bị bất kỳ ai làm phiền.
Nguyễn Duật Nghiêu đến đón Trâu Niệm, anh lái xe vào cửa lớn chung cư.
Trâu Niệm xuống lầu, lên xe.
Cô mặc một chiếc váy dài liền thân, hơi rộng rãi, chân mang giày đế bằng, xõa tóc, tay xách túi xách.
"Mẹ của em đang ở trên lầu sao? Ai chăm sóc bà ấy?" Anh hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu đã lái xe, quay đầu xe, lái ra khỏi cửa lớn chung cư.
"Hôm nay là thứ bảy, anh quên rồi sao? Hướng Dương được nghỉ nên đang ở bên mẹ của em..." Trâu Niệm nhìn anh, mấy ngày không gặp, bỗng dưng gặp lại anh, trái tim của cô đang đập thình thịch, cô hỏi: "Giọng của anh sao vậy, bị cảm vẫn chưa hết sao?"
Có lẽ là tinh thần căng thẳng mấy ngày liên tiếp, cô đã quen nghe giọng anh trong điện thoại nên đã quên mất chuyện anh bị cảm.
Người thật đang ở trước mặt, giọng nói thật và trong điện thoại lại không giống nhau.
"Không biết tại sao bệnh cảm vẫn chưa khỏi, trước khi quen biết em anh chưa từng bị bệnh. Có thể là gặp được em anh lại cần tình yêu." Anh cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1681.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu dừng một chút, hỏi cô: "Một ngày, có thể bên cạnh anh cả ngày được không?"
"Được, ra ngoài một lần cũng không dễ dàng gì." Trâu Niệm gật đầu.
Cô phải chăm sóc mẹ, cho nên khó mà ra ngoài được một lần. Hơn nữa Trâu Niệm biết, mình đã hành hạ Nguyễn Duật Nghiêu, gần đây thật sự chưa từng gặp anh.
Cô hỏi anh: "Gần đây Trác Địch như thế nào rồi, vụ án vẫn chưa được phá, hiện tại em không biết phải đề phòng ai..."
"Cô ta đi du lịch rồi, đi một mình, không biết là có ý gì. Cô ta đi du lịch, là mẹ của cô ta sắp xếp, đi rất vội vàng..." Nguyễn Duật Nghiêu đánh tay lái, rẽ ngoặt.
Trâu Niệm cau mày: "Lúc này lại đi du lịch? Hơn nữa còn đi một mình? Em cho rằng cô ta và mẹ của cô ta sẽ nghĩ cách ứng phó với thị trưởng trước chứ."
Mê Truyện Dịch
"Họ là đang kéo dài, xét nghiệm DNA..." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
"Nhưng đi du lịch thì sớm muộn cũng sẽ trở về, vẫn không tránh khỏi..." Trâu Niệm thở dài.
Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe lại.
Lúc này Trâu Niệm nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay anh, nói: "Nguyễn Duật Nghiêu, đứa bé sắp được hai tháng rồi, anh cùng em đi tìm một bệnh viện cách xa trung tâm thành phố để kiểm tra một chút đi. Nguyễn Duật Nghiêu, em muốn lần khám thai đầu tiên có anh ở bên."
Nguyễn Duật Nghiêu rất vui vì anh có thể ở bên cạnh cô khi lần đầu tiên đi bệnh viện khám thai.
Anh lái xe chuẩn bị ra khỏi thành phố, trên đường đi anh đã gọi một cuộc điện thoại, bảo bạn bè giới thiệu bệnh viện tư nhân cao cấp đáng tin cậy, tính bảo mật cao một chút. Anh đang nghe điện thoại, Trâu Niệm ghi lại địa chỉ.
"Khám thai, bệnh viện nhỏ bình thường cũng được." Sau khi anh cúp máy, Trâu Niệm nói với anh.
"Tìm bệnh viện tốt một chút anh cũng yên tâm hơn, các khía cạnh khác cũng được đảm bảo. Bệnh viện tư nhân này là của một người bạn mà anh hoàn toàn tin tưởng, người thân của anh cũng ở đây." Anh nói với cô.
Trâu Niệm gật đầu, đưa địa chỉ mình ghi lại cho anh xem qua.