Trâu Niệm gật đầu: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ mời Dương Dương một bữa.”
Trợ lý của Nguyễn Duật Nghiêu phân phó xuống, gọi người sắp xếp xe đến căn hộ của Hướng Dương. Có người chuyên môn chuyển đồ của Trâu Niệm và mẹ Trâu lên xe.
Thực ra cũng không cần mang theo gì cả, ngoại trừ đồ dùng cá nhân, nhưng cô sợ mẹ Trâu nghi ngờ nên phải chuyển nhà cho đàng hoàng.
Hướng Dương tiễn xuống dưới lầu.
Trâu Niệm và mẹ lên xe, nói lời cảm ơn với tài xế rồi xe từ từ lái đi.
Vì đề phòng hôm nay Tô Chính Đông đột nhiên đến căn hộ của Hướng Dương, hôm nay Nguyễn Duật Nghiêu đã chọn thời điểm này để bảo người trong công ty thảo luận về dự án với Tô Chính Đông bên phía Hồng Viễn.
Tô Chính Đông đã hoàn toàn bị giữ lại.
Tô Chính Đông đang nghiêm túc thảo luận về dự án trong phòng họp, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên kia.
Hai mẹ con Trâu Niệm lên chiếc xe do Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp, rời khỏi căn hộ của Hướng Dương, từ nay trở đi nếu Trâu Niệm không cho phép, thì Tô Chính Đông có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại mẹ vợ cũ nữa.
Mê Truyện Dịch
Mẹ Trâu bị bệnh là điểm yếu của Trâu Niệm, là át chủ bài lớn nhất mà Tô Chính Đông từng nắm giữ. Anh ta nghĩ rằng mình có thể dùng mẹ Trâu để lật ngược tình thế trong cuộc ly hôn, nhưng anh ta không biết rằng mẹ Trâu Niệm đã được đưa đi một cách lặng lẽ. Với sự sắp xếp thỏa đáng này, anh ta đã đánh mất con át chủ bài duy nhất của mình...
Đến căn nhà kia, Trâu Niệm đỡ mẹ xuống xe.
Sau khi mẹ Trâu xuống xe liền ngạc nhiên, nói với con gái: "Niệm Niệm, ngôi nhà này đẹp quá, sao hai chúng ta có thể ở trong đó được?"
Trâu Niệm chỉ có thể an ủi: "Thì cứ tùy tiện sống thôi. Trong mắt chúng ta đây là biệt thự sang trọng, nhưng trong mắt người giàu thì thực ra chẳng là gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1721.html.]
Ít nhất trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu là như vậy.
Anh là một nhà phát triển bất động sản, anh có nhiều nhà, có tiền... tình cũng nhiều.
“Cũng đúng, chúng ta không thể so sánh được.” Mẹ Trâu gật đầu, nhưng vẫn nói với con gái: “Chúng ta không thể làm hư hại ngôi nhà, chúng ta phải sống trong đó thật tốt và giữ gìn sạch sẽ.”
“Vâng, con biết rồi.” Trâu Niên mỉm cười.
Hôm nay trong biệt thự không có bảo mẫu, không thể sắp xếp trước được, Trâu Niệm sợ mẹ cô nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Con gái làm sao có thể sắp xếp mọi việc như vậy khi không ra ngoài chứ? Chủ nhà giúp sắp xếp mọi việc thì cũng không thể.
Những ngày này Trâu Niệm ở đây nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.
Đợi khi Trâu Niệm đi làm, cô sẽ lấy cớ đi làm để tìm một bảo mẫu toàn thời gian cho mẹ giúp dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ và nấu ăn.
Cô vẫn còn đủ tiền để thuê bảo mẫu. Cô đã nói với mẹ rằng trước khi rời Hồng Viễn, cô đã ký một hợp đồng lớn với rất nhiều tiền hoa hồng.
Chỉ có ly hôn thành công, thì cô mới có thể nói mình đã quen người khác rồi, sau đó ở bên nhau, có thai ngoài ý muốn, còn bụng to thì lại tìm cách giải thích.
Tuy nhiên, bụng to rồi thì không thể che giấu tuổi thai, Trâu Niệm vừa nghĩ đến đây là sẽ sợ hãi.
Bây giờ là bốn giờ, còn hai tiếng nữa là đến giờ ăn tối. Trâu Niệm còn chưa thu dọn xong đồ đạc trong nhà, nhưng cô đang suy nghĩ bữa tối hôm nay nên làm gì.
"Mẹ, con đi vệ sinh một lát." Trâu Niệm nói.
Mẹ Trâu gật đầu, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể cử động nhiều.
Trâu Niệm cầm điện thoại di động xuống lầu gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu: “Em không quen thuộc khu vực này, làm sao đây? Tối nay trong nhà không có đồ ăn, nếu người khác mua mang đến cho em, mẹ em sẽ nghi ngờ."