Lúc Trâu Niệm tới Hồng Viễn làm việc, bởi vì Tô Chính Đông là chồng cô nên cô đi làm chính thức luôn chứ không cần thử việc, trực tiếp ký hợp đồng một năm.
“Cô Trâu, không có vấn đề gì chứ?” Trợ lý Đổng lịch sự hỏi.
“A, không có vấn đề gì.” Trâu Niệm lật đến trang cuối, nhận lấy bút mà trợ lý Đổng đưa, nhanh chóng ký tên của mình.
Trợ lý Đổng đứng lên, lúc nào cũng rất khách sáo với Trâu Niệm: “Cô Trâu, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Ừm, cảm ơn trợ lý Đổng đã tới tận nơi như thế này.” Trâu Niệm tiễn trợ lý Đổng ra tận cửa, nhưng bên ngoài trời đang mưa, trợ lý Đổng bảo Trâu Niệm không cần tiễn nữa, dừng ở đây là được rồi.
Mê Truyện Dịch
Không dám biểu hiện quá mức tôn kính, cũng không dám biểu hiện không tôn kính, chuyến đi này của trợ lý Đổng đúng là quá khó khăn.
Có mẹ Trâu ở đây, trợ lý Đổng phải coi Trâu Niệm là một cô nhân viên mới bình thường. Nhưng mà Trâu Niệm thực sự lại đâu có bình thường, người ta là người phụ nữ của Nguyễn tổng đấy! Trợ lý Đổng lại không dám để mẹ Trâu nhìn ra chuyện gì khác lạ, thế nên thái độ nói chuyện lúc nào cũng phải duy trì tính nghiệp vụ, không gần không xa.
Sau khi trợ lý Đổng rời đi, mẹ Trâu nói với con gái: “Cô gái kia khách sáo quá rồi, ký hợp đồng thì bảo con qua công ty ký là được rồi, lại còn tới tận nơi như thế này nữa. Hai người các con, ai là người có chức vụ cao hơn?
Chắc là vì ông chủ bạn Dương Dương phân phó, chứ cô gái kia cũng không quá tình nguyện đi đi lại lại như vậy.”
“Mẹ, những chuyện này mẹ không cần phải lo lắng đâu, trợ lý Đổng chỉ tình cờ có chuyện đi ngang qua đây nên mới tới thôi. Nếu như cô ấy không tiện đường thì con đã phải tới công ty ký rồi.” Trâu Niệm giải thích, rất sợ mẹ sẽ nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1732.html.]
Trợ lý Đổng về đến công ty.
Bên ngoài vẫn còn mưa rả rích, cô ta đi vào văn phòng của Nguyễn Duật Nghiêu, đưa bản hợp đồng mà Trâu Niệm đã ký cho anh: “Nguyễn tổng, cô Trâu đã ký tên rồi.”
“Ừm, cô đi ra ngoài làm việc đi.” Nguyễn Duật Nghiêu nhận lấy bản hợp đồng.
Trợ lý Đổng quay người đi ra ngoài, Nguyễn Duật Nghiêu ngồi trên ghế, mở túi văn kiện ra, lấy ra bản hợp đồng mà Trâu Niệm đã ký. Hai chữ “Trâu Niệm” được viết vô cùng xinh đẹp và rõ ràng, chữ cũng như người, sạch sẽ hào phóng, còn lộ ra một chút cứng rắn và ôn nhu.
Nguyễn Duật Nghiêu đọc hết bản hợp đồng lao động, khóe môi hơi cong lên.
Anh cũng không biết bản hợp đồng lao động này có công dụng đặc thù nào không.
Nhưng con người anh mỗi khi làm việc thì đều cần phải vô cùng vững vàng, chắc chắn.
Chỉ mong sau này anh không cần phải sử dụng đến bản hợp đồng đó để làm chuyện gì...
Sau khi ở bên cạnh Trâu Niệm, thời gian trôi qua càng lâu thì anh càng thích cuộc sống yên bình của hai người. Cuộc sống được ở chung một nhà với cô khoảng thời gian trước thực sự rất tuyệt vời, nhưng mà những ngày tháng sống chung của hai người quá ngắn ngủi, anh còn chưa kịp hưởng thụ thì đã biến mất rồi.
Nguyễn Duật Nghiêu muốn mình lúc nào cũng có thể được ở bên cạnh cô, bình an trải qua những tháng ngày sau này. Bây giờ anh đã ba mươi sáu tuổi rồi, anh không muốn tiếp tục phải sống một cuộc sống không ổn định nữa. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Nguyễn Duật Nghiêu có khao khát có được một gia đình ổn định mạnh mẽ như bây giờ.