"Tự mình em kinh doanh tiệm hoa sao?" Trâu Niệm kinh ngạc.
Anh gật đầu, nghiêm túc nói: "Mấy hôm trước, khi anh về nhà ăn cơm có nghe chị dâu nhắc đến chuyện này, cho nên đã nhờ chị dâu giúp em liên hệ."
Trong lúc nói chuyện họ đã đến cửa hàng, những tiệm hoa ở tầng này đều có quy mô gần như nhau, hoa của các cửa tiệm cũng gần như giống nhau, chỉ có vài cửa tiệm là đặc biệt. Trâu Niệm bước vào, nhìn thấy một tiệm hoa như vậy, cô thật sự rất thích, ước mơ thời đại học của cô là mở một tiệm hoa, khi đó cô vẫn chưa tiếp xúc với xã hội, công việc bán thời gian duy nhất của cô là bán hoa ở tiệm hoa, cô học cách tỉa hoa, cắm hoa... Cô từng nghĩ sau này tốt nghiệp, cô sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền để mở một tiệm hoa của riêng mình, sau đó kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống yên ổn.
Sau khi bước chân vào xã hội làm việc, cô cảm thấy việc đó thật không đơn giản, cửa tiệm và tiền vốn không phải để dàng sở hữu và tìm được.
"Cô Trâu, cô xem qua cửa tiệm của chúng tôi trước, nếu cô hài lòng, chị họ tôi nói sẽ bàn bạc chi tiết với cô." Người tiếp Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu trong cửa tiệm là em họ của chủ tiệm, chủ tiệm đang bận việc dọn nhà nên không có thời gian để ý đến nơi này.
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi ở chiếc bàn tròn trong tiệm hoa, để Trâu Niệm tự mình xem xét, một cô gái trong tiệm hoa đã rót cho Nguyễn Duật Nghiêu một tách trà, cô gái đã ngượng ngùng ngước mắt nhìn Nguyễn Duật Nghiêu một lúc, khi nhìn anh cô gái đã không dám thở mạnh.
"Khá tốt." Trâu Niệm xem xong thì nói với Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh gật đầu, đứng dậy nói với em họ của chủ tiệm hoa: "Sau khi về chúng tôi sẽ liên lạc với chị họ của cô. Cảm ơn vì đã tiếp đón."
"Không có gì, ông chủ Nguyễn và cô Trâu về cẩn thận..." Em họ chủ tiệm hoa tiễn họ ra đến ngoài cửa tiệm.
Bên ngoài tiệm hoa có nhiều người qua lại, Trâu Niệm buồn cười nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh: "Lần sau anh chỉ cần nói, em tự mình đến là được rồi, anh không cần phải cố ý đưa em đến, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, chúng ta ở bên nhau cũng đừng quá phô trương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1763.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu đã vỗ vào vai cô, an ủi trong im lặng.
Lúc xuống lầu, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô có thích tiệm hoa này không?
Mê Truyện Dịch
Mỗi ngày có thể đến đây làm việc sẽ không mệt mỏi, gần giống như là thay đổi một nơi ở khác, thuê thêm vài người giúp việc trong cửa tiệm, cũng giống như là có người bầu bạn, có thể trò chuyện, cuộc sống mỗi ngày của cô sẽ phong phú và thú vị hơn.
... Sau khi nghe anh nói những lời này, Trâu Niệm đang nghiêm túc suy nghĩ.
Cô không thể cứ ở nhà như vậy được nữa, mẹ sẽ hỏi 'Sao vẫn chưa đi làm? Công ty con xảy ra chuyện gì sao?' Trâu Niệm hoàn toàn không trả lời được những câu hỏi như vậy, nhưng nếu giả vờ đi làm thì cô không biết phải đi đâu, nếu có tiệm hoa này thì mỗi ngày bầu bạn với hoa, sáng đến tối về, đây có vẻ là một lựa chọn không tồi vào thời điểm hiện tại.
Chỉ là niềm đam mê với tiệm hoa của cô không còn như trước nữa, tính cách của cô cũng đã quen với môi trường làm việc sóng gió.
Ngày hôm sau Trâu Niệm đã dứt khoát trả lời Nguyễn Duật Nghiêu.
Cô muốn sang lại tiệm hoa này.
Chủ tiệm là bạn của chị dâu Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm không muốn Nguyễn Duật Nghiêu trực tiếp trả tiền giúp cô, cô nhất quyết muốn gặp chủ tiệm, Nguyễn Duật Nghiêu hiểu rất rõ tính cách của Trâu Niệm, cô hiếm khi chịu khuất phục trước anh nên anh đã sắp xếp.
Chiều hôm đó, Nguyễn Duật Nghiêu đã nói cho Trâu Niệm một địa chỉ, chị dâu và nữ chủ tiệm hẹn nhau dùng bữa, Trâu Niệm đến gặp riêng chị dâu của anh trước, sau đó mới cùng nhau đi gặp chủ tiệm hoa.