"Chỉ cần cả đời này em đừng rời xa anh là được." Nguyễn Duật Nghiêu lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu đặt điếu thuốc lên môi.
Trâu Niệm nở nụ cười mở cửa xe bước xuống.
Cô đi vào đồn cảnh sát, bước đi không vội cũng không chậm, cô cảm thấy hài lòng với người đàn ông đó. Anh rất hiếm khi nói ra những lời hứa hẹn kiểu này, anh là một người đàn ông thực tế, rất thực tế.
Dù Nguyễn Duật Nghiêu vô tình hay cố ý nói ra ba từ "cả đời này" thì có lẽ đó thật sự là anh... không kìm lòng được.
Bên trong đồn cảnh sát, Trâu Niệm nói ra mình là ai và mục đích mình đến đây.
Trước đó vụ việc bị xe máy lướt qua người và bị tạt sơn đã được đồn cảnh sát lập hồ sơ, bây giờ Trâu Niệm đến làm một số thủ tục và cũng gặp được Tô Tư, người được cảnh sát đưa về điều tra.
Bên cạnh Tô Tư còn có một luật sư, ông ta đang định đưa Tô Tư rời khỏi, Trâu Niệm đến vừa kịp lúc.
Lúc gặp nhau, Tô Tư nhìn cô: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Rất tốt, ít nhất là tốt hơn cô." Trâu Niệm trả lời lại.
Tô Tư liền tối sầm mặt lại!
Trâu Niệm cũng nhìn Tô Tư, cô ta chẳng gầy đi chút nào mà ngược lại lâu ngày không gặp cô ta đã béo lên đôi chút, nhưng thần sắc của Tô Tư trông không được ổn, quầng thâm mắt rất sâu.
Trâu Niệm không có ý định nhượng bộ cho sự khiêu khích hay bất cứ điều gì khác của Tô Tư, bây giờ cô và Tô Tư giống như người xa lạ, thậm chí là có thù với nhau. Ngay từ đầu, chính Tô Tư đã hãm hại người khác trước mà không màn đến hậu quả, sau đó là mất đi đứa bé trong bụng, với lý do đó cũng không thể khiến cho mọi người thông cảm cho cô ta!
Chiếc xe máy chạy lướt ngang qua người cô, nếu như tông trúng thì sao? Hay chiếc xe máy vốn định tông vào cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1792.html.]
Trâu Niệm nghĩ đến màu sơn đỏ như m.á.u trong vụ tạt sơn thì thấy da đầu tê dại, lúc đó Hướng Dương nhìn thấy một mảng lớn màu đỏ tạt đến trước mặt, cô ấy đã hoảng sợ hét toáng lên. Trước những điều này, Trâu Niệm là một người bình thường có vui có buồn, cũng sẽ rất tức giận, cô không phải thánh mẫu!
Cô cũng sẽ ghét ai đó, ghét đến mức khi tức giận sẽ muốn cho người đó một cái tát!
"Cô Trâu, thân chủ của tôi còn có việc quan trọng cần giải quyết. Nếu cô có gì muốn nói thì vui lòng gặp thân chủ của tôi tại tòa." Nam luật sư trung niên nói.
Trâu Niệm mỉm cười nhìn nam luật sư đang bảo vệ thân chủ: "Đương nhiên phải gặp nhau trên tòa rồi, sự việc này tôi sẽ không bỏ qua như vậy."
Trâu Niệm lại nhìn sang Tô Tư nói: "Cô đã làm điều đó thì nên nghĩ đến hậu quả bị bắt, chúng ta đều là người trưởng thành hiểu chuyện, hiểu tiếng người, có một số trách nhiệm không thể tránh khỏi..."
"Vậy sao? Như cô nói đấy, nếu tôi đều phải chịu trách nhiệm vậy tôi sẽ cho cô một cái tát nữa để dạy cho cô một bài học..." Tô Tư giơ tay định đánh cô, nhưng Trâu Niệm theo bản năng né tránh.
Lúc này, một viên cảnh sát đi tới đúng lúc, kịp thời bắt được tay Tô Tư, viên cảnh sát nghiêm giọng cảnh cáo: "Đừng quên đây là đồn cảnh sát!!"
"..."
Tô Tư rút tay lại, trừng mắt nhìn Trâu Niệm: "Đồ tiện nhân!"
Tô Tư nói xong thì sải bước bỏ đi cùng nam luật sư.
...
Mê Truyện Dịch
Sau khi rời đồn cảnh sát, Trâu Niệm lên xe của anh, cô ngồi trong xe thở dài suốt dọc đường.
"Em đừng suy nghĩ nữa, cứ giao cho luật sư xử lý." Nguyễn Duật Nghiêu nói.