Mỗi ngày, Nguyễn Duật Nghiêu đều cho xe đến đón vào những giờ cố định sáng và tối, bình thường cô muốn ra ngoài, cần phải gọi điện cho anh, anh sẽ cử xe đến đưa đón.
Tập đoàn Nguyễn thị cách nơi này không xa, rất thuận tiện, nhưng Trâu Niệm cảm thấy có chút việc nhỏ phải ra ngoài, căn bản là không cần dùng đến xe của anh.
Lúc này, Trâu Niệm là không có tâm trạng và thời gian gọi điện cho anh, chỉ muốn nhanh chóng bắt một chiếc taxi tới bệnh viện thành phố.
Vào thời điểm này khó mà bắt được taxi, nên Trâu Niệm phải đi ghép xe, sau hơn hai mươi phút giày vò miễn cưỡng cũng tới được cổng bệnh viện thành phố, cô đưa đúng mười lăm tệ, rồi xuống xe.
Đang mang thai, không dám bước quá nhanh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Cô có chút say xe, do thời tiết nóng bức, cộng thêm tâm lý sốt ruột căng thẳng, nên ra vào thang máy lên xuống đều cảm thấy choáng váng khó chịu, dạ dày và đầu óc cũng không rõ là say xe, say nắng hay là phản ứng của nôn nghén.
Cô đi một mạch lên lầu, nhìn thấy Tô Chính Đông đang đứng ở đó.
Cô dùng chiếc túi xách trong tay đánh mạnh vào người Tô Chính Đông, nước mắt lập tức trào ra: "Tô Chính Đông! Tên khốn khiếp nhà anh! Sao anh dám nói ra những lời như vậy?
Anh có nghĩ đến việc mẹ tôi vừa mới hồi phục lại sức khỏe không!"
Trâu Niệm liên tục mắng chửi anh.
Tô Chính Đông chịu đựng sự đánh mắng của nàng, đến khi cô khóc mệt rồi lên án cũng mệt rồi, Tô Chính Đông mới nhặt chiếc túi xách cô buông tay rơi trên đất lên, nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày xin lỗi: "Xin lỗi, sau khi xuống máy bay anh tới dự đám cưới của bạn, có uống chút rượu, anh uống say, nên anh..."
“Đừng nói chuyện với tôi!" Trâu Niệm đẩy anh ta ra.
Anh ta cầm túi xách của cô, giải thích: "Niệm Niệm, xin lỗi, anh uống say không muốn tới nhà em, nhưng đúng lúc đó mẹ lại gọi cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1811.html.]
Anh liên lạc mãi không được với em nên rất buồn, cũng không liên lạc được với mẹ, lần này mẹ liên lạc với anh, anh và mẹ đã nói vài câu, anh mới biết, là em giấu mẹ, em không cho mẹ nói chuyện gặp mặt anh, lúc đó anh tức quá nên đi gặp mẹ ---- Có lẽ là sau khi rượu vào anh có chút nói năng không suy nghĩ, lỡ lời nói ra một vài chuyện..."
"Say rượu sao?
Vậy bây giờ thì sao, bây giờ sao anh lại tỉnh táo rồi?" Trâu Niệm dùng sức tát anh ta một cái.
Mê Truyện Dịch
Lúc Trịnh Lan lên lầu, đúng lúc nghe thấy con trai đang giải thích với Trâu Niệm, sau đó Trịnh Lan chưa kịp đi tới, thì đã thấy cảnh Trâu Niệm tát con trai mình một bạt tai, liền tức giận đi tới chỉ thẳng vào Trâu Niệm nói: "Cô dám ra tay? Trâu Niệm! Cô tốt nhất nên suy nghĩ xem mình là ai!
Người làm mẹ như tôi đây còn không nỡ động vào, cô lại dám đánh?"
"Tôi không biết mình là ai! Tôi chỉ cầu xin con trai bà đừng quấy rầy tôi nữa, mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, bà ấy không phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mà là phẫu thuật mở hộp sọ! Mẹ tôi vẫn đang trong thời gian hồi phục, không chịu nổi kích thích như thế! Cũng không phải mỗi bậc cha mẹ nào cũng có thể xem chuyện con cái ngoại tình trong hôn nhân như chuyện bình thường không quan tâm!" Trâu Niệm tức đến phát khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt: "Mẹ tôi không phải phu nhân Trịnh, bà có thể cho phép con trai ngoại tình, nhưng mẹ tôi không cho phép tôi ngoại tình.
Tôi ngoại tình.....Đây là sự thật không thể thay đổi, con người tôi vừa không biết xấu hổ vừa giả vờ như rất ngây thơ, tôi là một đứa con gái ngoan trước mặt mẹ tôi, bây giờ tôi mới biết là tôi gieo gió gặt bão, đáng đời ---- Mời các người hãy rời khỏi đây ngay lập tức!
Phu nhân Trịnh, lần sau trước khi bà quở trách tôi không ly hôn, thì hãy hỏi con trai bà trước, xem anh ta có vui sướng không!"
Sau khi nói hết những lời chất chứa trong lòng, Trâu Niệm khóc nấc lên sau đó bắt đầu nôn khan không ngừng, một tay đỡ lấy tường, những ngón tay bấu chặt vào tường, dạ dày buồn nôn cực kỳ khó chịu. Cô biết mình hèn hạ, ngoại tình, nhưng không đến lượt Tô Chính Đông tố cáo!
Trên đời này, cô không sợ người khác chỉ trỏ mắng mình là người phụ nữ đê tiện, nhưng cô lại sợ mẹ mình sẽ nhìn mình như thế, suy nghĩ của mẹ bảo thủ, nhất định không chấp nhận được việc con gái mình sa đọa như thế!
Trịnh Lan kéo Tô Chính Đông xuống lầu, nhưng Tô Chính Đông có đi hay không, Trâu Niệm không biết.
Khoảng một tiếng sau, Hướng Dương tới.
Hướng Dương nói, Tô Chính Đông đã bị mẹ anh ta kéo về nhà, Tô Chính Đông quả thực đã uống không ít, anh ta giằng co với mẹ mình ở tầng một bệnh viện, còn ngã đập đầu, trán u lên một cục đỏ.