Mẹ gọi điện thoại tìm con, con cho rằng đây là cơ hội, nên đã bịa chuyện Niệm Niệm ngoại tình với mẹ, nhưng con không phải bởi vì Niệm Niệm ly hôn với con mà muốn trả thù Niệm Niệm, thực ra con là hy vọng mẹ có thể ngăn cô ấy ly hôn với con.”
Mặt Tô Chính Đông không lộ chút biểu cảm nào, c.h.ế.t lặng vô cảm, những lời anh ta nói cứ như thể là sự thật vậy.
Mẹ Trâu nhắm mắt lại, không để ý tới Tô Chính Đông vẫn còn đang giải thích, đúng vậy, một người đàn ông ngoại tình, một người đàn ông làm cho em gái nuôi của mình có thai, nhân phẩm vốn đã rất tệ trong mắt mẹ vợ, lại còn làm như vậy, mẹ Trâu nhất thời sao có thể tha thứ?
"Đừng nói nữa, ra ngoài với tôi." Trâu Niệm gọi anh ta.
Ngón tay cô túm lấy cổ tay áo sơ mi anh ta, không dám dùng lực, sợ làm hư cúc áo trên cổ tay áo sơ mi anh ta. Trâu Niệm và Tô Chính Đông lần lượt bước ra khỏi phòng bệnh, Trâu Niệm quay đầu đóng cửa phòng bệnh lại, đứng ở hành lang nói với anh ta: "Tôi cảm thấy tôi không nên nói cảm ơn anh, là anh khiến mẹ tôi nhập viện, hên là không sao, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh, tôi dù có c.h.ế.t cũng phải kéo anh theo.
Mê Truyện Dịch
Nhưng bây giờ anh đã tới giúp tôi giải thích, thà bôi nhọ chính mình, cũng cứu vãn hình ảnh đứa con gái là tôi đây trước mặt mẹ tôi, tôi cảm kích anh đã làm như thế, anh có thể cho rằng con người tôi rất giả tạo, bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy, bởi vì sau khi tôi đã làm chuyện xấu, thì người duy nhất trên đời này tôi muốn lừa dối chính là mẹ tôi."
Tô Chính Đông gật đầu, "Anh biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1822.html.]
Anh có thể hiểu, lúc gật đầu giọng anh ta rất nhẹ, lông mày nhíu chặt.
Trâu Niệm lại nói: "Mẹ tôi và mẹ anh không giống nhau, mặc dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, mẹ anh có thể chấp nhận anh làm sai bất cứ chuyện nào, cho dù anh ngoại tình cả vạn lần, nhưng mẹ tôi thì không, sẽ ghi nhớ mãi trong lòng một lần sai lầm của con gái. Tô Chính Đông, chúng ta đều sai, ngay từ đầu anh ép tôi gả cho anh thì đã là một sai lầm, sau đó, tôi và Nguyễn Duật Nghiêu tiếp xúc qua lại cũng hoàn toàn là do anh và mẹ anh hợp lại thúc đẩy, tôi không muốn tham dự vào ân oán giữa Nguyễn Duật Nghiêu và nhà họ Tô các người, nhưng anh quả thực đã đẩy tôi về phía anh ấy. Đẩy người bên cạnh ra ngoài, tại sao có đôi khi lại giống như bát nước hất đi không thể hứng lại được?
Đó là bởi vì người phụ nữ bị đẩy ra ngoài này có tính cách cứng rắn, bướng bỉnh, kiên quyết không ăn cỏ cũ, dù ở hoàn cảnh nào.
Càng huống chi, Tô Chính Đông, anh phải thừa nhận rằng, tôi và anh chưa từng ở bên nhau, tôi không yêu anh, chưa bao giờ yêu."
"Vậy em hãy nói cho anh biết, làm thế nào mới có thể dần dần bắt đầu ngừng yêu một người?
Anh muốn cách có thể thành công, nếu không, em bảo anh thế này thì phải làm sao?" Vẻ mặt Tô Chính Đông đau đớn, lông mày nhíu chặt: "Em có quyền tự do không yêu anh, anh cũng có quyền tự do yêu em, em có thể nghĩ đủ mọi cách để rời xa anh, vậy thì, có phải anh cũng có thể nghĩ đủ mọi cách để có được em không?"
Tô Chính Đông không thoát ra được vòng xoáy này, tình yêu, có thể là thứ khiến anh ta cho rằng khó giải quyết nhất trong cuộc đời anh ta.