Trâu Niệm không muốn có gì với Nguyễn Duật Nghiêu, trong lòng cô có mục đích trong sáng, nên không có gì mà không dám lên xe anh. Việc hợp tác với Tập đoàn Nguyễn Thị đang gặp khó khăn, nên cô phải tìm cách tiếp tục hoàn thành nó, để người khác đứng ra thuyết phục hay tự mình Trâu Niệm làm thì cũng như nhau cả.
Trâu Niệm không cảm thấy như vậy là không tôn trọng Nguyễn Duật Nghiêu, trong việc hợp tác làm ăn, anh có gật đầu hay không là do anh quyết định.
Thật ra, mục đích ly hôn có thể được tách riêng ra, nhưng đó chỉ là sự thỏa thuận giữa cô và Tô Chính Đông, không liên quan gì đến Nguyễn Duật Nghiêu hay Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nguyễn Duật Nghiêu nghe Trâu Niệm nói vậy thì đột nhiên mỉm cười, anh chú ý tới trước đây cô gọi anh là "ngài" bây giờ đã gọi thành "anh".
Mê Truyện Dịch
Có lẽ cô cảm thấy anh không phải là một người tốt, nhưng điều này cũng tốt, có thể tăng thêm phần quen thuộc.
"Đi đâu?" Anh hỏi.
Trâu Niệm suy nghĩ một chút rồi nói: "Đưa tôi đến nhà bạn tôi."
Cô nói địa chỉ, địa điểm ở gần "khách sạn Thế Kỷ", là một khu căn hộ cao cấp là nơi ở của bạn cô, Hướng Dương.
"Người bạn này như thế nào?" Nguyễn Duật Nghiêu nhàn nhạt hỏi, đúng lúc đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, chiếc Land Rover màu đen dừng lại ngay phía trước, chiếc xe sáng rực dưới ánh đèn neon của Thành phố B về đêm.
Với giọng điệu đều đều của anh, cũng chính vì vậy mà mang vẻ lạnh lùng, có nghĩa là anh khá tò mò về thân phận của người bạn này của Trâu Niệm.
Nhưng anh có cần phải quan tâm đến không?
Là bạn nữ hay nam?
Trâu Niệm cúi đầu, khẽ cau mày, trong xe rất yên tĩnh, cô ngẩng đầu lên, lúng túng nói: "Là một người bạn tôi quen đã lâu, chúng tôi cũng là bạn học thời đại học."
Nguyễn Duật Nghiêu quay sang nhìn thật sâu vào gương mặt Trâu Niệm.
Trâu Niệm càng lúng túng hơn khi bị nhìn như vậy, cô quay đi nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe.
Anh cau mày trước sự né tránh của Trâu Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-192.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu châm một điếu thuốc và hạ cửa sổ xe xuống, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh hiểu rằng cô đang che đậy, chẳng lẽ vì anh đã nhìn thấu trái tim cô sao?
Một người phụ nữ đã có chồng, phần n.g.ự.c bị rượu làm ướt, bộ n.g.ự.c xinh đẹp lấp ló, cô đến nhà bạn nam giới với bộ dạng nhếch nhác và quyến rũ như vậy sao?
Nếu không phải là bạn nam giới thì sao cô lại né tránh khi nhắc đến.
Bỗng dưng sắc mặt của anh trở nên rất khó coi, đèn đã chuyển sang màu xanh, anh cau mày khởi động xe.
Khoảng hai mươi phút sau, xe của Nguyễn Duật Nghiêu dừng ở địa chỉ chung cư.
Trâu Niệm không vội xuống xe, mục đích cô lên xe là để nói về dự án Hồng Viễn, trên đường đi do anh hỏi "Người bạn này như thế nào" đã tạo ra bầu không khí ngượng ngùng, nên cô đã không mở miệng nói.
"Nguyễn tiên sinh..." Trâu Niệm thăm dò nói.
Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Trâu Niệm.
Trâu Niệm cười nói: "Liệu chúng ta có thể nghiên cứu cách giải quyết lưỡng toàn không? Vừa có thể bảo vệ danh tiếng của Tập đoàn Nguyễn Thị không bị tổn hại vừa có thể để dự án của Hồng Viễn bắt đầu thi công!"
"Đây chính là lý do cô lên xe sao?" giọng nói của Nguyễn Duật Nghiêu có vẻ không vui.
Trâu Niệm mím môi nói: "Tôi phụ trách dự án này, bên Hồng Viễn đang ép tôi rất sát, tôi không có cách nào khác, chỉ có thể thương lượng với ngài, có thể sẽ tìm được cách có lợi cho cả hai bên."
Nguyễn Duật Nghiêu liếc nhìn bên ngoài, nhàn nhạt nói với Trâu Niệm: "Vừa rồi cô gọi tôi là "anh", sao bây giờ lại gọi là "ngài"."
Trâu Niệm không nói nên lời, cô nhìn vẻ mặt của anh, không biết vì sao anh lại không vui, anh thích người khác xưng hô anh thế nào? Rốt cuộc anh thích gọi là "ngài" hay "anh"?
"Tôi xin lỗi." Trâu Niệm nói lời xin lỗi.
Anh quay đầu lại, "Xin lỗi cái gì."
Cô cũng không biết mình xin lỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy vừa rồi mình đã nói sai điều gì đó khiến anh không vui. Trâu Niệm không cần biết mình đúng hay sai đều nói lời xin lỗi anh, nói xin lỗi cũng không phải là sai chứ?
Đây cũng cái tật mà cô đã mắc phải trong một năm làm việc, cô đã quen với việc nói lời xin lỗi với khách hàng.