Lúc nào Đổng Nhân cũng muốn gặp Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng bà ta không dám nói ra quá rõ ràng, luôn bày tỏ một cách rất mơ hồ, Nguyễn Duật Nghiêu nhiều lần không muốn gặp bà ta, nhưng hôm nay anh lại gật đầu, nói mình có thời gian rảnh.
Đổng Nhân ăn mặc xinh đẹp, đứng trước gương nhìn bản thân trong gương, vô cùng tự tin.
Mê Truyện Dịch
Bảy giờ tối, Đổng Nhân vẫn gặp anh ở quán bar như trước, bà ta đặt túi xách xuống, gọi một ly rượu rồi mím môi nói với Nguyễn Duật Nghiêu: "Mấy ngày nay cậu thế nào rồi?"
"Cũng bình thường, còn bà thì sao?" Nguyễn Duật Nghiêu ngước mắt, lười biếng ngả người ra sau.
Đổng Nhân suy nghĩ hồi lâu, nhìn móng tay mình, nhướng mày nói: "Cũng không tệ, ồ quên mất, hôm qua tôi đã đeo chiếc vòng cổ cậu mua cho tôi ra ngoài đó, bạn bè đều nói rất hợp với tôi."
Đổng Nhân chớp mắt, vui vẻ ra mắt, thẻ của anh nằm trong túi của bà ta.
Rượu được bưng lên, hai người trò chuyện, uống hết ly này đến ly khác, Đổng Nhân đã say rồi, Nguyễn Duật Nghiêu vẫn còn tiếp tục nâng ly, Đổng Nhân muốn từ chối, bà ta say rồi, không biết vì sao rượu hôm nay lại dễ say như vậy, bà ta nhìn Nguyễn Duật Nhiêu thành hai người, xua tay cười khúc khích: "cậu làm gì vậy?
Chuốc say tôi là có mục đích gì?"
"Không có ý chuốc say bà, chỉnh là hôm nay uống vui hơn bình thường. Anh nói.
Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay ra, ngón tay thon dài của anh đẩy một ly rượu đến trước mặt Đổng Nhân, Đổng Nhân cúi đầu, mỉm cười nhìn ly rượu đó, bà ta chỉnh lại quần áo trước n.g.ự.c mình một chút, mím đôi môi đỏ mọng mỉm cười cầm lấy ly rượu: "Được, chỉ cần là rượu cậu đưa, ly nào tôi cũng sẽ uống hết."
"Nể mặt như vậy sao?" Hai mắt Nguyễn Duật Nghiêu sáng ngời.
Đổng Nhân cầm lấy ly rượu, ngửa đầu, nhanh chóng uống cạn rượu trong ly, bà ta đặt ly rượu xuống, ánh mắt đã có chút mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1942.html.]
"Nóng quá." Bà ta vẫy vẫy tay, trên mặt, trên cổ đều vô cùng nóng.
Lúc này điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu vang lên, anh nhìn số gọi tới, bắt máy.
Nghe một hồi, anh nói: "Cứ làm theo những gì tôi nói, không sao cả, chỉ cần làm là được rồi, đừng để ý đến chuyện khác, được, gọi cho tôi."
Nghe điện thoại xong, anh cầm điện thoại đứng dậy: "Đi vệ sinh."
Đổng Nhân chỉ cười với anh chứ không nói gì thêm, bà ta đã say đến mức không còn tỉnh táo, nhìn bóng lưng rắn chắc của Nguyễn Duật Nghiêu, Đổng Nhân cũng quên mất mình không thể say, chỉ uống hết ly này đến ly khác, còn muốn uống tiếp, dạ dày đã bắt đầu đau bà ta cũng không hề hay biết.
Nguyễn Duật Nghiêu ra ngoài quán bar gọi điện thoại.
Hơn mười phút sau, Nguyễn Duật Nghiêu quay lại quán bar, dẫn Đổng Nhân đã say đi.
Anh không đích thân dìu Đổng Nhân, bảo nam phục vụ quán bar giúp dìu bà ta ra ngoài.
Ra ngoài, Đổng Nhân được đưa vào xe, Nguyễn Duật Nghiêu đưa cho nam phục vụ vài tờ một trăm tệ làm tiền bo.
Đổng Nhân đã chuyển chỗ ở, chuyển đến căn hộ trước kia bà ta từng ở, chuyển ra khỏi biệt thự của thị trưởng Trác.
Mấy ngày trước Đổng Nhân cãi nhau với thị trưởng Trác, chỉ bởi vì căn biệt thự này, Đổng Nhân kiên quyết không trả cho thị trưởng Trác, bà ta cho rằng đây là thứ mình đáng được nhận, cuối cùng thị trưởng Trác thật sự không đối phó nổi nữa, cuối cùng cho bà ta căn biệt thự đó.
Thủ tục của biệt thự cũng sắp hoàn thành, Đổng Nhân liền dọn ra khỏi đó, chuẩn bị để bán căn biệt thự này.