Nguyễn Duật Nghiêu đưa Đổng Nhân về nhà.
Bà ta xuống xe, bước đi loạng choạng trên đôi giày cao gót, suýt nữa thì ngã, nắm lấy cánh tay Nguyễn Duật Nghiêu, ánh mắt mơ màng trong cơn say hỏi anh: "cậu, có muốn lên nhà ngồi một lát không?"
Nguyễn Duật Nghiêu châm một điếu thuốc, hỏi bà ta: "Có được không?"
Bà ta đột nhiên nhào về phía anh, do chênh lệch chiều cao nên hai tay của bà ta chỉ khoát lên vai Nguyễn Duật Nghiêu, không ôm được cổ anh, bà tay say đến mức mất bình tĩnh: "Không sao cả, lên đi..."
Hai người nhìn nhau, nhưng những gì trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu, bà ta hoàn toàn không thể hiểu.
Hai người cùng nhau lên lầu, Đổng Nhân đưa chìa khóa cho anh, anh mở cửa, sau đó Nguyễn Duật Nghiêu đỡ bà ta vào trong, vừa vào tới phòng bà ta liền ôm lấy eo anh, đôi môi cọ vào áo khoác vest của anh, ôm sát anh: "cậu rất quyến rũ, thật đó, phụ nữ không thể ở quá gần cậu. Trước đây tôi đứng từ xa cậu không cảm nhận được gì cả, chỉ khi đến gần cơ thể cậu, ngửi thấy mùi của cậu, thật sự không chịu nổi, tôi muốn có được cơ thể này của cậu, có được không?"
Nguyễn Duật Nghiêu quan sát căn hộ, vẻ mặt không chút phối hợp với người phụ nữ phía sau, thậm chí ngửi thấy mùi của căn phòng này và mùi trên người Đổng Nhân, anh cảm thấy có chút buồn nôn.
Anh kiên nhẫn nói: "Nhưng mà, bà là mẹ của Tiểu Địch." Giọng nói này nhẹ nhàng, giống như một tiếng thở dài đáng tiếc từ tận đáy lòng anh.
"Thì sao chứ?" Đổng Nhân ôm lấy người anh, bộ n.g.ự.c đầy đặn cọ vào lưng anh, mùa hè mặc rất ít, vừa mỏng vừa xuyên thấu, bà ta bị thân hình nam tính này mê hoặc đến mức thần trí mơ hồ, vô cùng say mê, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Tiểu Địch, thật ra không phải con gái của tôi, không chỉ không phải cốt nhục ruột thịt của lão Trác, mà cũng không phải là con gái của tôi, đứa con tôi sinh ra... Đã c.h.ế.t từ lâu rồi..."
Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày: "Thật sao."
"Ừm..." Đổng Nhân dán lên người anh.
"Vậy cô ta là con ai?" Nguyễn Duật Nghiêu hỏi tiếp, có chút ngập ngừng, anh lo bà ta vẫn còn chút lý trí.
Đổng Nhân cười, nhắm mắt nói: "Nó sao? tôi cũng không biết nó là con ai, con tôi đã chết, tôi sợ mẹ của tôi sẽ đau lòng, bà ấy lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng nổi. Lúc đó tôi nghĩ, dứt khoát nhận nuôi một đứa bé từ cô nhi viện là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1951.html.]
Mẹ của tôi sống một mình ở huyện, tôi lại sống ở thành phố lớn, nhận nuôi một đứa con, cũng coi như nhận nuôi một con thú cưng cho bà ấy, dù sao bà ấy cũng có thể nuôi nó lớn."
Cửa sổ căn hộ mở toang, gió lùa vào khiến thái dương anh bắt đầu đau nhức, anh rất ngạc nhiên, vốn tưởng Trác Địch không phải con gái của thị trưởng Trác thì nhất định là con gái của Đổng Nhân và một người đàn ông khác, nào ngờ Trác Địch không phải là con gái của hai người họ, chỉ là một đứa bé được mang về từ cô nhi viện.
Đổng Nhân vừa mệt vừa đau đầu, muốn lên giường nằm một chút.
Bà ta say thật rồi, Nguyễn Duật Nghiêu đỡ bà ta lại giường lớn, Đổng Nhân cởi giày cao gót, sau đó ngã xuống giường lớn, ôm chăn mềm mại cười ha ha, nói lung tung suốt không dừng.
Khi rời khỏi chỗ của Đổng Nhân, trời cũng đã khuya.
Nguyễn Duật Nghiêu lái xe đến chỗ Trâu Niệm.
Đã hơn mười giờ tối, vừa khéo lúc này mẹ Trâu cũng đã ngủ rồi.
Anh vào biệt thự theo cách cũ, động tác tiêu sái đi lên lầu, vào phòng ngủ của Trâu Niệm, chỉ khi bước vào căn phòng ngủ lớn này anh mới cảm thấy an toàn.
"Từ chỗ Đổng Nhân đến đây sao?" Trâu Niệm hỏi anh.
Anh đi gặp Đổng Nhân, ngay từ đầu Trâu Niệm đã biết, trước khi anh đi đã nói rõ ràng với Trâu Niệm chuyện này.
"Chuẩn bị cho anh một bộ đồ mới đi." Nguyễn Duật Nghiêu cởi hết áo sơ mi áo vest trên người ra, ném xuống đất thay vì ghế sô pha hay giường bên cạnh.
Trâu Niệm hiểu ý anh.
Anh vào phòng tắm, Trâu Niệm nhặt quần áo của anh lên, tìm một cái túi to bỏ vào.
Mê Truyện Dịch
Ý của anh là vứt đống quần áo này, Trâu Niệm nhìn thấy trên áo khoác có vết son môi của phụ nữ, còn có mùi nước hoa.